Bọn họ tán gẫu vô cùng sôi nổi, nhưng nào có biết
có vô số ánh mắt đố kị nhìn về phía này. Thậm chí
bọn họ còn không biết người trước mặt này chính là
vị khách thần bí mà họ đang nói tới.
Đều cho rằng là một người nước ngoài, hoặc là
một người đứng tuổi, nhưng không hề nghĩ rằng anh
là vị khách thần bí đó.
“Tại sao đột nhiên quay về?” Hạ Tịch Nghiên nhìn
anh hỏi.
“Nhớ em rồi, cũng vừa hay có hoạt động, vì thế
anh liền quay lại thăm em“ LEO không chút kiêng kị
nói.
Nghe đến đây, Hạ Tịch Nghiên cười: “Chính là có
hoạt động, vì thế nhân tiện đến thăm em sao!?“ Cô
nhướng mày tùy ý hỏi.
LEO chỉ cười, không muốn giải thích nhiều.
Đúng lúc này Mục Chính Hi từ đằng sau đi đến:
“Hạ Tịch Nghiên, vị này là?“ Nghe thấy giọng của
Mục Chính Hi, cả LEO và Hạ Tịch Nghiên lập tức
quay đầu, Mục Chính Hi gương mặt nở một nụ cười,
sải bước đi đến, dừng ở trước mặt bọn họ.
Đối với Hạ Tịch Nghiên tỏa ra một loại khí thế
chiếm hữu, loại cảm giác này chỉ có hai người đang
có tâm tư giống nhau mới có thể cảm nhận được.
Hạ Tịch Nghiên đứng đó nhìn nụ cười của Mục
Chính Hi, đột nhiên cô cảm thấy có chút không thoải
mái.
Người đàn ông này từ lúc nào lại tươi cười thoải
mái với cô như vậy? Anh ta đã nói như vậy, Hạ Tịch
Nghiên chỉ đành mở miệng giới thiệu: “Đây là người
hướng dẫn tôi, LEO, còn đây là cấp trên, đồng thời là
ông chủ của em, Mục Chính Hi.” Hạ Tịch Nghiên giới
thiệu ngắn gọn.
Thấy cô giới thiệu như vậy, Mục Chính Hi đột
nhiên có chút bất mãn, chỉ liếc qua người Mục Chính
Hi một cái, không nói nhiều lời.
Lúc này LEO trang nhã đưa tay ra: “Xin chào, LEO,
có thể gọi tôi là Tống Ki!”
“Xin chào, Mục Chính Hi!” Mục Chính Hi cũng lịch
sự đưa tay ra, hai người bắt tay nhau. Bọn họ đang
định nói gì đó thì đột nhiên giọng Alexia truyền đến.