“Tổng giám đốc Mục, có thể giải thích chuyện
Alexia nói hôm nay không?” Hạ Tịch Nghiên quay.
đầu nhìn Mục Chính Hi.
Mục Chính Hi tùy ý uống một ngụm, ánh mắt đưa
ra một hướng khác: “Sao vậy? Vẫn không nghe rõ
sao?”
“Anh đang thăm dò tôi sao?” Lời này như câu hỏi
tu từ, vừa để hỏi nhưng cũng là khẳng định.
“Nếu như cô cảm thấy là thăm dò thì là thăm dò,
nếu cảm thấy không phải thì là không!“ Mục Chính
Hi nói, anh mắt nhìn chằm chằm vào người cô, lời
nói của anh khiến Hạ Tịch Nghiên không biết nên
bắt đầu từ đâu. Mục Chính Hi nhìn cô, khóe miệng
mang theo nụ cười nhẹ, khiến cho cô tuy tắc giận
nhưng vẫn phải nhoẻn miệng cười.
Mục Chính Hi nói tiếp: “Cho dù tôi thăm dò cô
một chút thì có sao? Thăm dò nhân viên có trung
thành với mình không là sai sao?”
Nghe thấy lời của anh, Hạ Tịch Nghiên tức muốn
chết nhưng vẫn làm ra bộ dáng cũ, tươi cười:
“Đường điên, anh là ông chủ, nói thế nào thì là thế đó.”
Mục Chính Hi cũng chẳng hề khiêm tốn, trực tiếp
mở miệng: “Cô biết là tốt rồi!” Hạ Nghiên Tịch: “…“
Đúng lúc này điện thoại Mục Chính Hi reo lên.
Khi nhìn số điện thoại trên màn hình, anh chau
mày: “Tôi đi nghe điện thoại!“ Nói xong Mục Chính
Hi sải bước nhanh chóng đi ra ngoài.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, nhìn theo. Bóng lưng
anh, chẳng nói một lời nào. Chẳng cần đoán cũng
biết người trong điện thoại đó là ai.
Cô đứng yên đó, một thân lễ phục màu tím, tay
nâng ly rượu champagne, nhìn vẻ khí chất bức
người. Đặc biệt là nụ cười nhạt trên gương mặt cô
càng khiến người khác chú ý đến. Nếu không phải
người do Mục Chính Hi đem đến, chỉ e lúc này đã có
không ít người đến làm quen rồi.
Hạ Tịch Nghiên không hề thích những nơi đông
người như thế này, nhưng cô không thể không tham
gia. Tuy rằng nói Mục Chính Hi đang thăm dò cô,
nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng kể từ
khi cô trở lại, gia nhập Vân Duệ, cô luôn từng bước
từng bước tiến lên cao.