“Vậy sao?” Nói rồi, khóe môi Mục Chính Hi nhếch lên lộ
ra một cười lạnh, chầm chậm cúi người xuống, ánh mắt
sắc bén như dao nhìn chằm chằm lên người cô: “Vậy thì ba
năm trước thì sao? Cũng giấu tôi, không có nói cho tôi biết
sao?” Mục Chính Hi nhìn cô nhấn mạnh từng chữ:
Nghe thấy điều này, Hạ Tịch Nghiên hơi sững người,
ngước mắt nhìn anh.
Anh biết rồi? Anh đã biết! Điều này mới là điều Hạ Tịch
Nghiên vẫn luôn lo lắng.
Lúc đầu gả cho Mục Chính Hi; mặc dù nói là cô tự
nguyện, nhưng lúc đó cũng vì cứu-Hạ Thị.
Nhìn thấy Mục Chính Hi lạm tình như thế, cô cũng bất
đắc dĩ mới nghĩ đến chiêu này:
Không ngờ, trong một năm, anh thật sự rất ít gặp cô.
Nhiều nhất hai lần.
Lần đầu đi đăng ký kết hôn, lần thứ hai, chính là anh dẫn
cô vào nhà họ:Mục, không có bất kỳ nghỉ thức hôn lễ nào.
Từ đó về sau, cô không có gặp Mục Chính Hi nữa.
Nói chính xác, Mục Chính Hi cũng không gặp được cô
nữa, cô lúc đó cách vài ba hôm thì nhìn thấy anh trên tin
tức.
Bây giờ, không ngờ Mục Chính Hi vẫn biết…
Thấy ánh mắt của Hạ Tịch Nghiên nhìn mình.
Người phụ nữ này, nhất định đang lo lắng! “Sao hả?
Không nói chuyện nữa?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch
Nghiên hỏi.
“Tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì!“ Hạ Tịch Nghiên
lo lắng nói.
Lúc này phủ nhận, không muộn đâu nhỉ?
“Không biết?” Nghe vậy, khóe môi Mục Chính Hi cong
lên lộ ra nụ cười lạnh: “Hạ Tịch Nghiên, cô giả bộ nữa đi,
tiếp tục giả vờ đi, tôi sớm muộn sẽ xé rách cái mặt nạ đó
của cô!” Mục Chính Hi nhìn mà hận ê răng.
Người phụ nữ này, vậy mà lừa anh lâu như vậy!
Hạ Tịch Nghiên không biết nên nói gì mới ổn, dù sao, cô
lừa người ta trước, bây giờ nói cải gì cũng có tật giật mình.
“Tổng giám đốc Mục, anh đến đây có việc nhì, vậy anh
làm đi, tôi đi trước đây!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên đứng
thằng người muốn đi.
Tuy nhiên một giây sau; Mục Chính Hi túm tay cô lại: “Ai
cho phép cô đi?“
Hạ Tịch Nghiên cau mày: “Vậy anh còn muốn như thế
nào?”
“Hạ Tịch Nghiên, cô chơi tôi lâu như vậy, như thế này
mà muốn thôi rồi!? Mục Chính Hi túm cổ tay của cô hỏi
từng chữ.
“Vậy anh muốn như thế nào?” Hạ Tịch Nghiên hỏi.
“Như thế nào? Cô nói xem?” Mục Chính Hi hỏi ngược lại,
gần như, nghiến răng nghiến lợi.
Đến bây giờ, anh quả thật vẫn chưa nghĩ ra cách nên xử.
lý Hạ Tịch Nghiên như thế nào.
Nếu như nghĩ được rồi, cô bây giờ còn có thể đứng ở
đây sao?
Ánh mắt của hai người nhìn thằng vào nhau.
Một người bình tĩnh, một người tức giận.
Lúc này, chị Chương ở trong biệt thự nhìn thấy cảnh này,
nhịn không được kích động nói: “Ông chủ, thật sự không
quản sao?”
Mục Trần ngồi trên sô pha, điểm nhiên, nhưng cực kỳ
kiên quyết nói: “Chị Chương, cô cũng coi như không nhìn thấy!”
Chị Chương: “…” Ề
Được, cô chỉ có thể không nhìn thấy.
Nhưng ánh mắt vấn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Mục Chính Hi, anh không phải cũng không muốn lấy tôi
sao? Tôi làm như thế hay không làm như thế, có gì khác
biệt sao?“ Hạ Tịch Nghiên nhíu mày, không vui nhìn Mục.
Chính Hi mà nồi.