Sau khi nghe xong, sắc mặt của Mục Chính Hi
càng đen hơn.
Người phụ nữ này quả thật không sợ chết mà!
Trách không được anh nhìn thấy cô mà một chút
ấn tượng cũng không có.
Trách không được cô lại trở nên thay đổi như
vậy…
Hóa ra tất cả đều là lớp ñgùy trang của cô, cô
không đồng ý gả cho anh mới cố ý ngụy trang thành
dáng vẻ đó. Nghĩ đến đây, Mục Chính Hi hận không
thể lao ra mà tìm người phụ nữ kia hung hăng trừng
phạt cô đến chết!
Lúc mà cô Hạ đi khỏi, vào lúc đó tôi cũng mới
nhìn thấy được dáng vẻ đó của cô ấy, cho nên tôi đã
đoán ra được:” Dì Lý nhìn Mục Chính Hi mà nói.
Mục Chính Hi đứng ở nơi đó, đang đắm chìm
trong sự phẫn nộ trừng phạt đối với Hạ Tịch Nghiên.
Nhìn bộ dạng tức giận của Mục Chính Hi, Dì Lý lại
nhanh chóng ở miệng nói: “Cậu chủ, thật ra thì cô.
cậu cùng với mấy cô gái khác, tôi cũng chưa từng
nhìn thấy cô ấy cười. Tối ngày hôm đó cô ấy còn cố
ý tự mình làm một bàn đồ ăn chờ cậu về… nhưng
mà không ngờ đến lại biến thành như vậy” Dì Lý nói.
Nghe thấy lời của Dì Lý, Mục Chính Hi nghiêng
đầu qua nhìn bà ta, đôi mắt âm trầm.
Dì Lý đứng ở đó, cũng không sợ Mục Ghính Hi
trách móc, dù sao thì chuyện này không phải do
một mình Hạ Tịch Nghiên sai hết, trong đó cũng có
lỗi của Mục Chính Hi.
Dù là bảo mẫu thì bà ta gững phải xử lý việc này
công bằng.
Huống hồ gì lúc Hạ Tịch’Nghiên ở đây, hai người
bọn họ vẫn luôn làm bạn với nhau, mỗi ngày đều nói
chuyện với nhau, giống như là mẹ con, bà thật sự
rất thích Hạ Tịch Nghiên.
Cũng rất xem trọng cô.
Nhìn Dì Lý cả nửa ngày, lúc này Mục Chính Hi mới
lên tiếng nói: “Tôi biết rồi, dì cũng đi nghỉ ngơi luôn
đi”
“Vậy cô Hạ đâu rồi?“ Dì Lý vẫn rất lo lắng.
“Chạy rồi!” Mục Chính Hi nói.
“Chạy?“ Dì Lý sửng sốt một chút.
Nhưng mà nghĩ đến Hạ Tịch Nghiên không có
chuyện thì cũng được.
“Vậy thì tốt rồi, vậy tôi đi nghỉ ngơi trước đây.” Nói
xong Dì Lý liền đi.
Lúc này, Mục Chính Hi bỗng nhiên nhớ có cái gì
đó: “Dì Lý, Hạ Tịch Nghiên thường xuyên uống thuốc
dạ dày gì đó à?” \
“Thuốc dạ dày?” Nghe thấy cái này, Dì Lý hơi nhíu
mày lại: “Tôi cũng không biết nữa, dạ dày của cô Hạ
rất tốt, đâu có thấy cô ấy uống gì đâu.
“..
Giờ phút này, anh quả thật có xúc động muốn bóp
chết cô ta: “Tôi biết rồi, dì đi nghỉ ngơi đi.“ Mục
Chính Hi nói.
Dì Lý gật gật đầu, quay người đi lên lầu.
Mà Mục Chính Hi đứng ở nơi đó, nghĩ đến Hạ Tịch
Nghiên, ánh mắt tĩnh mịch, khóe miệng cũng cong
lên một nụ cười tà ác…
Mà ở bên phía của Hạ Tịch Nghiên.
Sau khi ngồi lên xe taxi thì trực tiếp trở về.
Sau khi đến dưới lầu, lúc này mới phát hiện trên
người của cô không mang theo tiền.
Ví tiền cũng đã để ở nhà họ Mục.
Chết tiệt!
“Bác tài à, thật sự xin lỗi, bác có thể chờ tôi ở chỗ
này một chút được không? Tôi đi lên lấy tiền rồi sau
đó đưa cho bác.” Hạ Tịch Nghiên nhìn tài xế lái xe,
hết sức khó xử mà mở miệng nói….. `