Không chỉ Nam Liệt nhìn Hàn Mạc đến ngây cả người, luôn cả thuộc hạ của anh cũng sửng sốt trước nhan sắc nghêng nước khuynh thành của Hàn Mạc.
Họ chưa từng thấy bộ mặt dịu dàng này của cô.
Hàn Mạc nhìn họ không nói gì, cô đi thẳng vào phòng bếp tìm Dì Cầm.
Hàn Mạc không muốn quấy rầy Nam Liệt đang bận chuyện trong bang.
"Việt Vũ, cho người đến hộp đem Nhật Long điều tra."
Lần này Nam Liệt không đi vì anh nghĩ người đó chắc không phải là Trương Vi.
Anh đã tìm cô bao nhiêu năm lần nào có tin rồi cũng tất vọng.
Vả lại bây giờ Nam Liệt không muốn phải rời khỏi Hàn Mạc đi qua đến tậ. nước Pháp xa xôi.
"Dạ thuộc hạ đi ngay."
Vừa nói xong bốn người liền trở về bang Phi Long.
Họ biết giờ phút này Nam Liệt chỉ muốn có không gian riêng tư cùng với Hàn Mạc mà thôi.
Dùng xong cơm tối Hàn Mạc trên tay cầm ly rượu đỏ đứng ngoài bang công trong phòng ngủ của hai người.
Trời hôm nay thật u ám, gió thổi thật mạnh tung bay mái tóc dài cùng với váy trắng mặc trên người cô.
Ánh mắt sắc bén thăm sâu của Hàn Mạc nhìn xa xa ra ngoài bầu trời bao la.
Cô nâng ly lên hớp một ngụm rượu vang đỏ, chắt lỏng màu đỏ nóng rát chảy từ từ xuống cổ họng của cô.
Nam Liệt từ phía sau đi tới ôm Hàn Mạc vào lòng.
Mùi hương hoa lài thoang thoảng tỏa ra từ người cô làm Nam Liệt cảm giác dể chịu vô cùng.
Anh nhìn theo ánh mắt thăm sâu của Hàn Mạc nói.
"Em đang suy nghĩ gì mà chuyên tâm như vậy."
Nói xong Nam Liệt hôn lên má của Hàn Mạc rồi ôm cô chặt hơn vào lòng.
Đầu Hàn Mạc dựa sát vào cổ của anh, cô hít vào mùi trầm hương trên người Nam Liệt nói.
"Liệt, em có dự cảm chẳng lành.
Em cảm giác được chúng ta chuẩn bị đón lấy một cơn bảo táp phong ba."
Giọng nói nhỏ nhẹ của Hàn Mạc vang lên, làm cho Nam Liệt cũng cảm giác bất an trong lòng.
Hai người với cặp mắt sâu thăm thẳm nhìn ra ngoài trời xa xâm, chuẩn bị tinh thần để đón lấy những trận cuồng phong sắp tới.
Trước cửa sồng bạc của bang Tam Hổ, Bạch Tử Long cùng một đám thuộc hạ hiên ngang tiến vào.
Chỉ trong vòng vài phút một sồng bạc nguy nga lộng lẫy bị Bạch Tử Long và thuộc hạ của mình biến thành bình địa.
Tên cầm đầu bị một tên thuộc hạ của Bạch Tử Long, lôi ra quăng xuống đất trước mặt anh.
"Nói, Trung Nghĩa đang ở đâu?"
Mã Cảnh Chung thừa lúc Nam Liệt và thuộc hạ của mình đi Đông Nam Á.
Hắn cấu kết với tên phản bội Trung Nghĩa thuộc hạ của Bạch Tử Long, chiếm lấy mấy cái sồng bạc và hộp đêm của bang Phi Long.
Tên cầm đầu của sồng bạc nhìn thấy sắc mặt hung tợn của Bạch Tử Long trong lòng hoảng sợ.
Hắn khom người nói với giọng rung rung.
"Trung Nghĩa đang ở trong kho hàng số 2 ở phía Đông."
Nghe hắn nói xong Bạch Tử Long cùng đám thuộc hạ gấp gáp rời đi.
Bạch Tử Long không quên cho thuộc hạ của mình giết chết hắn để cảnh cáo đám người của bang Tam Hổ.
Trong thư phòng của bang Tam Hổ,
Mã Cảnh Chung uy nghi ngồi trên sopha cùng với con trai của mình Mã Cảnh Sơn đang bàn về kế hoạch thâu tớm bang Phi Long của Nam Liệt.
"Reng reng reng....."
Điện thoại trên bàn vang lên Mã Cảnh Chung uy nghi nhắc điện thoại lên.
"Đại Ca, Bạch Tử Long đã mắc câu."
"Tốt! Cho người bao vây kho hàng, đặc chất nổ chung quanh.
Phải giết cho bằng được Bạch Tử Long cho ta.
Ta phải cho Nam Liệt biết Mã Cảnh Chung ta không phải là hạng vừa."
Mã Cảnh Chung nói với giọng thâm độc, cặp mắt độc ác nhìn lên bản đồ Thành Phố S trên bàn trước mặt mình.
Những nơi mà hắn dùng bút long màu đỏ khoanh lại là địa bàn của bang Phi Long.
Những dấu đỏ làm cho hắn chướng mắt vô cùng, hơn phân nửa địa bàn của Thành Phố S là do bang Phi Long nắm giữ.
Hắn phải đoạt lấy cho bằng được và sẽ làm cho bang Phi Long biến mắt trong giới hắc đạo.
Mã Lung Linh đứng ngoài cửa định đem trái cây vào trong thư phòng cho ba và anh hai.
Mã Lung Linh nghe Mã Cảnh Chung nói vậy không biết vì sao trong lòng lại lo lắng cho Bạch Tử Long.
Cô vội vã láy xe đến kho hàng mà Bạch Tử Long đang đi tới.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất vượt mấy ngọn đèn đỏ phóng như tên tới khô hàng, nhưng vẫn sau Bạch Tử Long một bước.
Mã Lung Linh nhìn thấy Bạch Tử Long trên người mặc âu phục màu đen áo sơ mi xanh lam, cùng đám thuộc hạ oai phong tiến vào kho hàng.
Trong lòng Mã Lung Linh nóng như lửa đốt, cô chạy như bay tới kéo tay Bạch Tử Long lại.
Bạch Tử Long nhìn thấy Mã Lung Linh cầm tay mình, anh bực bội cau mày.
"Cô buông tôi ra."
Bạch Tử Long biết Mã Lung Linh là con gái của Mã Cảnh Chung, nên mới có thái độ chán ghét đến như vậy.
"Không buông!
Anh mau đi theo tôi."
Mã Lung Linh vẫn giữ chặt tay anh không buông.
Bạch Tử Long không biết mấy cha con nhà họ Mã muốn giở trò gì.
"Cô mà còn không buông tay thì đừng trách tôi.
Từ trước tới giờ tôi chưa từng đánh phụ nữ, cô sẽ là người đầu tiên."
Mã Lung Linh nghe Bạch Tử Long nói vậy trong lòng thức tới khuôn mặt cũng ửng hồng.
Mã Lung Linh trợn mắt thật to nhìn Bạch Tử Long mà nói.
"Bạch Tử Long!
đồ ngu đó là cái bẫy, chung quanh tòan là thuốc nổ."
Mã Lung Linh dùng giọng tức giận nói.
Bạch Tử Long nghe Mã Lung Linh nói vậy anh quan sát sắc mặt của cô biết là cô nói thật.
Thuộc hạ của Bạch Tử Long cũng nghe được những lời của Mã Lung Linh, nhưng họ không dám hành động gì.
Họ nhìn Bạch Tử Long chờ đợi mệnh lệnh của anh.
"Rút lui."
Vừa nói xong Bạch Tử Long và thuộc hạ lập tức chạy khỏi kho hàng.
Đi được một chút anh quay lại nhìn thấy Mã Lung Linh đang thất thần nhìn anh.