Lưu Bằng nhìn thấy liền tức giận, anh xông tới xô Phi Dạ ra.
"Tránh ra."
Lưu Bằng tức giận ánh mắt muốn giết người nhìn Phi Dạ nói.
"Ngươi hãy cẩn thận một chút, đừng nên liên luỵ bọn ta."
"Anh hai, em không sao."
Lưu Xuyên biết Lưu Bằng đang lo lắng cho cô, từ nhỏ tới lớn Lưu Bằng luôn chăm sóc cho cô thật chu đáo không để cô bị chút tổn thương gì.
"Không sao là tốt."
Giọng nói nhỏ nhẹ của Lưu Bằng nói với Lưu Xuyên, khắc một trời một vực với vừa rồi.
Phi Dạ không trách anh, vì anh biết tại anh nên Lưu Xuyên mới bị thương.
Lưu Xuyên dùng sức rút mạnh con dao ra, cô lưu loát xé một miếng vải từ trên vạt áo của mình băng bó lại vết thương.
Phi Dạ nhìn thấy tài nghệ của Lưu Xuyên liền biết cô là một bác sĩ chuyên nghiệp, chắc cũng giống như anh.
Lúc này Bạch Tử Long từ một bên kêu lên.
"Các người hãy mau qua đây, tôi tìm thấy một lối đi hướng này."
Nghe Bạch Tử Long nói vậy mọi người đều cẩn thận đi theo con đường đó để tìm chủ nhân của mình.
Đám người của Nam Liệt, Hàn Mạc và Triệu Luân tiếp tục đi vào trong.
Triệu Luân dẫn đường phía trước Nam Liệt quan sát tình hình, trong hang động này có rất nhiều lối ngã, nhưng Triệu Luân lại đi một cách bình tĩnh hình như hắn rất quen thuộc với nơi này.
Giống như hắn đang cố tình dẫn bọn họ tới một nơi nào đó.
Đột nhiên Hàn Mạc nghe được tiếng nước chảy, cô nghi ngờ nhìn Nam Liệt.
Tại sao trong hang động lại có nguồn nước.
"Nam Ca, anh nghe gì không?"
Nam Liệt nhìn cô gật đầu, rồi ánh mắt sắc bén liền quan sát Triệu Luân đi phía trước.
Tay Nam Liệt bất giác nắm lấy bàn tay mềm mại của Hàn Mạc, Hàn Mạc không phản khán ngược lại còn nắm tật chặt tay của anh.
Lãnh Dương và Việt Vũ đi phía sau để bảo vệ hai người, khi nhìn thấy hành động thân mật này của Nam Liệt và Hàn Mạc.
Việt Vũ thì vui vẻ trong lòng ruốc cuộc Nam Liệt cũng đã hiểu tâm tư của mình.
Lãnh Dương thì khác anh hơi lo lắng, không biết Nam Liệt có thật lòng với Hàn Mạc không.
Lãnh Dương rất hiểu tính tình của Hàn Mạc, bề ngoài cô tỏa ra cứng rắn như thật sự cô cũng giống như những người phụ nữ khác.
Cũng có thể bị người khác làm tổn thương.
Họ đi thêm một chút thì nhìn thấy một thác nước, nước chảy thật mạnh xuống dưới.
Phía dưới là một hồ nước thật sâu, nước trong veo có thể nhìn thấy tận đáy hồ.
Đột nhiên từ đâu một nhóm người áo đen xông tới, trên tay họ là những khẩu súng *tiểu liên UZI.
Nam Liệt nhìn thấy trong lòng hiện lên tia nghi ngờ, lai lịch của đám người này không đơn giản.
Họ nhất định có liên quan đến người trong quân đội.
**khẩu súng tiểu liên Uzi.
Súng được sản xuất bởi quân đội Do Thái.
Vừa nhìn thấy bọn họ Triệu Luân đột nhiên nở một nụ cười nham hiểm.
Hắn kéo Hàn Mạc sang một bên nhìn Nam Liệt nói.
"Nam Liệt, hôm nay là ngày chết của ngươi."
Triệu Luân nói một cách gian ác, Hàn Mạc không hề kinh ngạc.
Trong lòng chỉ nghĩ đám người có lại lịch không rõ ràng nay có quan hệ gì với Triệu Luân.
"Triệu Luân, ta và ngươi không có thù hận gì, tại sao ngươi lại tốn bao công sức để giăng ra cái bẫy dụ ta tới Đông Nam Á này?"
Nghĩ một cái là Nam Liệt biết ngay, Triệu Luân cố tình đưa ra tin tức về Trương Vi để dụ anh tới đây.
"Ta và ngươi quả thật không có thù hận gì, chỉ là cha nuôi muốn lấy mạng của ngươi."
Triệu Luân nhìn Nam Liệt nói một cách thản nhiên.
Anh không nhắc đến miếng ngọc bội quan trọng, mà cha nuôi kêu anh phải tìm ra cho bằng được.
"Cha nuôi.."
Nam Liệt không biết cha nuôi của Triệu Luân là ai, tại sao lại muốn lấy mạng của anh.
"Triệu Luân, anh muốn như thế nào?"
Hàn Mạc cau mày bực bội nhìn Triệu Luân nói.
"Mạc Mạc em đừng lo, anh sẽ không làm hại đến em.
Người anh phải giết chính là Nam Liệt không liên quan gì đến em."
Thật ra thì theo mệnh lệnh của cha nuôi, Triệu Luân phải đối phó với cả hai người.
Nhưng anh không nở ra tay với Hàn Mạc.
"Em không cho phép bất kỳ ai làm hại đến Nam Ca."
Hàn Mạc nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú nhưng có phần nham hiểm của Triệu Luân mà nói.
Triệu Luân nghe Hàn Mạc nói vậy trong lòng tức giận, anh vì cô mà làm trái mệnh lệnh của cha nuôi.
Cô không cảm kích anh thì thôi vậy mà còn ngược lại quan tâm đến người đàn ông khác.
"Mạc Mạc em đừng quá ngây thơ, Nam Liệt không phải là người đáng để em yêu đâu."
Nghe Triệu Luân nói vậy trong lòng Hàn Mạc hiện lên tia phẫn nộ.
"Đáng hay không tự em biết lấy, không cần người ngòai như anh phải bận tâm."
Giọng nói lạnh như băng của Hàn Mạc vang lên, Nam Liệt nghe được liền biết Hàn Mạc đang trong cơn thịnh nộ.
Trong lòng Nam Liệt vừa vui mừng vừa lo lắng.
Anh vui mừng vì Hàn Mạc rất quan tâm đến anh.
Anh lo lắng Triệu Luân vì lời nói của Hàn Mạc mà tức giận sẽ làm hại đến cô.
Anh nhìn thẳng vào hai người đang đứng cách xa anh khoảng chừng 5 bước.
"Được!
Anh sẽ chứng minh cho em thấy, hắn không hề yêu em."
Triệu Luân vỗ tay mình ra hiệu cho thuộc hạ đem Trương Vi ra.
"Bóp bóp bóp..."
Tên thuộc hạ đem một người con gái khoảng chừng 25 tuổi, dáng người mảnh mai khuôn mặt thật xinh đẹp.
Cô ta bị họ trối hai tay ở đằng sau, ánh mắt tuyệt vọng nhìn thẳng vào Nam Liệt cầu cứu làm anh đau xót trong lòng.
"Vi Vi.."
Hai từ này thốt ra từ miệng của Nam Liệt, làm tất cả mọi người điều kinh ngạc.
Không lẽ cô ta là người mà Nam Liệt đã tìm kiếm bấy lâu.
Triệu Luân đứng một bên cười gian ác, hắn nhìn Hàn Mạc nói.
"Mạc Mạc, nếu em và cô ấy cùng một lúc gặp nguy hiểm, em nghĩ Nam Liệt sẽ cứu ai trước."
Hàn Mạc nhìn Triệu Luân không biết trong lòng hắn đang muốn giở trò gì.