Trời gần sáng Nam Liệt đang dựa đầu vào cây cổ thụ nghỉ ngơi, anh không dám nhúc nhích vì sợ làm Hàn Mạc giật mình tĩnh giấc.
Trong lúc này tiếng tíc tíc từ trong đồng hồ đeo tay của Nam Liệt vang lên.
Nam Liệt vươn tay lên, nhìn vào đồng hồ.
Một chắm đỏ đang di chuyển về hướng của bọn họ.
Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi mà đám người của Việt Vũ đã tìm thấy anh.
Nam Liệt vẫn thản nhiên ngồi yên đó, anh không hề tỏa ra nôn nóng hay vui mừng.
Việt Vũ, Tề Phú, Phi Dạ, Bạch Tử Long và Bill nhìn thấy cảnh trước mặt mình, họ điều kinh ngạc đến khó tả.
Nam Liệt thì ngồi bẹt dưới đất dựa lưng vào cây cổ thụ, Hàn Mạc thì đang ngon giấc nằm gối đầu lên đùi của Nam Liệt y như một đôi tình nhân.
Nam Liệt nhìn họ, anh ra hiệu cho họ, không được làm ồn sợ sẽ đánh thức Hàn Mạc.
Họ chưa từng thấy Nam Liệt quan tâm hay tỏa ra chu đáo với bất kỳ người nào nhất là phụ nữ.
Bill không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, mà tình cảm giữa Nam Liệt và Hàn Mạc đã trở nên thân thiết đến như vậy.
Nếu hai thế lực lớn này mà quay ngược mũi tên lại, muốn đối phó với chủ nhân của hắn, thì chắc chắn Carlos sẽ không thể nào chống chọi lại được.
Đám người của Việt Vũ đi nhẹ nhàng không dám phát ra âm thanh gì.
Phi Dạ nhanh mắt nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Nam Liệt, anh khẩn trương đi tới định nói gì thì bị ánh mắt sắc bén của Nam Liệt làm cho khựng lại.
Phi Dạ tháo băng vải trên cánh tay của Nam Liệt ra quăng sang một bên, hiện ra trước mặt Phi Dạ là một vết thương do đạn xẹt qua để lại.
Vết thương chỉ là một vết thương nhỏ không đáng ngại, nhưng vì không xử lý cho thỏa đáng nên đã bị nhiễm trùng và sưng đỏ lên.
Phi Dạ lấy từ trong người ra một lọ thuốc, anh dùng nước suối rửa sạch vết thương trên tay của Nam Liệt.
Rồi mới rắc thuốc khử trùng lên vết thương của anh.
Phi Dạ dùng miếng vải sạch băng bó lại vết thương cho Nam Liệt.
Nam Liệt vươn tay nhặt lên miếng vải dính đầy máu, đã bị Phi Dạ vứt sang một bên bỏ vào túi quần tây của mình.
Đám người còn lại đi chung quanh xem có gì khả nghi không.
Trong lúc này họ nghe được hàng lọt bước chân càng lúc càng tiếng gần đến bọn họ.
Đám người Việt Vũ bắt đầu phòng bị , tay mỏi người điều cầm một khẩu súng đứng trong tư thế chiến đấu thật cẩn thận nhìn về phía phát ra âm thanh.
Việt Vũ chuẩn bị nổ súng thì nhìn thấy Lãnh Dương, Nam Liệt ra hiệu cho họ không được nổ súng.
Lãnh Dương lo lắng nhìn Hàn Mạc lúc này đang nằm dưới mặt đất, đầu gối lên đùi của Nam Liệt ngủ ngon lành.
Từ trước tới giờ dù ở trong hoàng cảnh gì, dù có bị thương nặng đến đâu thì Hàn Mạc vẫn là một người vô cùng cảnh giác.
Luôn cẩn thận không bao giờ lơ là như bây giờ, đến nỗi bao nhiêu người có mặt tại đây mà cô cũng không hay biết.
Việt Vũ nói nhỏ với Lãnh Dương không cho họ quấy rầy Hàn Mạc.
Trong lòng Lãnh Dương tức giận, tại sao Nam Liệt lại dám ra lệnh cho bọn họ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Hàn Mạc, anh cũng không dám quấy rầy cô.
Tất cả mọi người điều đứng chung quanh Nam Liệt và Hàn Mạc canh gác nghiêm ngặt.
Hàn Mạc ngủ một giác thật sảng khoái, cơn sốt tối hôm qua đã qua đi bây giờ sức khỏe của cô đã đỡ hơn nhiều.
Hàn Mạc từ từ mở cặp mắt long lanh của mình ra, cô sửng sờ trong giây lát.
Mở mắt ra Hàn Mạc nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Nam Liệt dù có hơi tiêu tụy nhưng vẫn giữ được nét phong độ.
Hàn Mạc ngây người trong phút chốc, tiếng nói của Lưu Xuyên vang lên làm Hàn Mạc tĩnh táo lại.
"Hàn gia, ngài có bị thương không?"
Lúc này Hàn Mạc mới chú ý đến sự hiện diện của những người khắc.
Cô đảo cặp mắt sắc bén của mình một
vòng, Hàn Mạc nhìn thấy cặp mắt tò mò của tất cả mọi người đang chú ý vào cô.
Hàn Mạc ngồi bật dậy lúc này cô mới biết, mình đã nằm trên đùi Nam Liệt suốt cả đêm.
Cô bình tĩnh chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình, rồi dùng cặp mắt đầy nộ khí nhìn đám thuộc hạ nói.
"Các người biết tội của mình chưa?."
Lãnh Dương, Lãnh Tuấn, Lưu Bằng và Lưu Xuyên bốn người lập tức quỵ xuống mặt đất trước mặt Hàn Mạc.
Hàn Mạc đứng hai tay chắp sau lưng mình, nhìn họ bằng ánh mắt thất vọng.
"Đã qua 10 tiếng đồng hồ, các người mới tìm được tới đây.
Đúng thật là vô dụng!
Từ khi nào mà năng lực làm việc của các người lại trở nên kém cỏi đến như vậy."
Giọng nói chất vấn oai nghiêm của Hàn Mạc, làm đám thuộc hạ cảm giác hổ thẹn vì đã thất trách.
Phi Dạ nhìn thấy một màn này liền nhìn Hàn Mạc nói.
"Trong khu vực Trung Đông này khắp nơi điều là chỗ hoang vu, huống hồ gì hai vị đang ở trong khu rừng rậm lớn nhất của Trung Đông.
Chúng tôi đã thận sức tìm người."
Hàn Mạc quở trách bọn người Lãnh Dương vô dụng, cũng đồng nghĩa là nói đám người của các anh cũng vô dụng như nhau.
Hàn Mạc nhìn Phi Dạ nở một nụ cười thách thứ nói.
"Thận sức.....
Hừ....."
Hàn Mạc nhích môi hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp.
"Chỉ cần có ánh sáng tôi sẽ tìm được người chỉ trong vòng 5 tiếng đồng hồ.
Huống hồ gì các người còn có máy định vị GPS toàn cầu."
Việt Vũ thầm nghĩ Hàn Mạc nói không sai, họ quả thật đến quá muộn.
Lỡ như Nam Liệt và cô có chút tổn thương gì, thì dù họ có chết 100 lần cũng không thể đền được tội.
Vừa rồi khi Hàn Mạc nhìn thấy Nam Liệt ấn vào nút trên đồng hồ đeo tay, cô biết anh đã gọi cứu binh, nên Nam Liệt mới bình tĩnh như vậy.
Nam Liệt nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt khen ngợi, trong đó có chút ít dịu dàng pha lẫn chút sủng nịnh.
Hàn Mạc nhìn thấy ánh mắt của Nam Liệt nhìn mình, trong lòng cô hơi bối rối không yên.
Tại sao anh lại nhìn cô bằng ánh mắt đó.