Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, cô vô thức muốn phản bác, nhưng ngón trỏ của Diệp Sâm đã đặt lên môi cô. Hai mắt anh mở to mang theo ý cười: "Cô Trình, cô không thấy bây giờ mới giải thích đã muộn sao?"
Nụ cười của anh vô cùng trong sáng.
Không lạnh lùng như bình thường, cũng không sắc bén như lúc tính kế người khác, khiến Trình An Nhã nhất thời không đoán được thái độ của anh.
"Tổng giám đốc Diệp, trình độ tự kỷ của anh lại thăng cấp rồi phải không?" Trình An Nhã mỉm cười.
Cô thích Diệp Sâm sao?
Có lẽ vậy. Đối với cô, anh hơi đặc biệt một chút. Bởi vì người đàn ông này có khuôn mặt giống con trai cô.
Ninh Ninh là tất cả của Trình An Nhã. Cô sẽ không tha cho bất kỳ ai bắt nạt Ninh Ninh.
Yêu ai yêu cả đường đi, thấy Diệp Sâm bị bắt nạt, tự nhiên cô nghĩ tới con trai mình bị bắt nạt vì sự xốc nổi này mới khiến cô che chở Diệp Sâm.
Nhưng nhìn Diệp Sâm luôn cao hơn người, mềm lòng như Trình An Nhã không biết nên mở miệng thế nào.
Mỗi người ai cũng có lòng tự trọng của mình.
Trong lòng cô trước giờ luôn có một sợi dây, không cho phép ai vượt qua.
Anh gần đến nỗi chỉ cách cô một nhịp tim, vậy mà thế giới của bọn họ lại xa vời vợi.
Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Trình An Nhã định lùi lại một bước, nhưng lại bị người nắm eo cô kéo lại, đôi mắt nặng trĩu của Diệp Sâm mang theo ý cười: "Muốn chạy trốn?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!