Sau khi Diệp Sâm rời đi, hai người phụ nữ mới thở phào nhẹ nhõm, làm hết việc phải làm, ngoài việc thỉnh thoảng trả lời vài cuộc điện thoại ra, hai người cũng không còn việc gì khác. Lưu Tiểu Điềm cầm một quyển tạp chí lá cải bước tới mập mờ nháy mắt với Trình An Nhã: "An Nhã, cảm giác đeo RoseTear thế nào?"
Trong số tất cả các thư ký, Trình An Nhã và Lưu Tiểu Điềm là người hợp cạ nhất, Trình An Nhã rất thích cô ấy.
Không biết tờ tạp chí giải trí nào đã chụp được ảnh của cô và Diệp Sâm. Sợi dây chuyền màu xanh nước biển RoseTear kia sức quyến rũ vô biên, lại mang theo nét bí ẩn, đẹp đến mức mê hoặc lòng người.
"Cảm thấy thế nào à?" Trình An Nhã nghĩ một hồi rồi khẽ cười nói: "Như nuốt phải ruồi!"
Lưu Tiểu Điềm cười mắng cô không biết điều, sau đó chỉ vào hai người trên tạp chí nói: "Nói thật, An Nhã này, cô trang điểm rất có khí chất của nữ vương. Bình thường nhìn không ra, cô thật sự rất xứng đôi với tổng giám đốc Diệp của chúng ta. Đúng là trai xinh gái đẹp, trời sinh một cặp mà."
Trình An Nhã cầm quyển tạp chí nhìn lướt qua, sau đó nở nụ cười xã giao, dửng dưng trả lời: "Tôi chẳng có cảm giác gì!"
"Sao lại thế chứ?" Lưu Tiểu Điềm mập mờ liếc mắt: "Cô có thấy như điện giật khi ở bên cạnh tổng giám đốc Diệp không?"
Hơn cả cảm giác như bị điện giật gần như là nghẹt thở ấy chứ. Khí thế yêu nghiệt của Diệp tam thế dám nhận thứ hai thì tuyệt đối không ai dám nhận thứ nhất.
"Cảm giác điện giật gì chứ? Không biết." Trình An Nhã phủ nhận, vỗ vai Lưu Tiểu Điềm cười mờ ám nói: "Người ta có vợ chưa cưới rồi, cô chết tâm đi!"