Ánh mắt như ác ma của Diệp Sâm ngẩn ra, nhất thời khuôn mặt yêu nghiệt đen như than!
Trong con ngươi đen bóng ấp ủ một cơn bão táp. Đam Mỹ Cổ Đại
Người phụ nữ đáng chết này dám ghét bỏ anh!
Tại sao lúc nào cô cũng có thể tươi cười mà đâm người ta một nhát, chỉ cần một phát là trúng ngay chỗ hiểm.
Được rồi, anh thừa nhận.
Kỹ thuật hôn của anh rất tệ, nhưng không phải người ta thường nói quen tay hay việc sao? Trong khi anh đâu có ai để luyện tập, làm sao tiến bộ được chứ?
Điều cấm kỵ nhất của đàn ông là bị chê về kỹ thuật hôn và nghi ngờ năng lực trên giường của anh ta!
Lòng tự trọng bị tổn thương!
Diệp Tam Thiếu hung hăng trừng mắt nhìn cô, rất muốn xé nát lễ phục trên người cô, đè trong xe để chứng minh cho cô thấy anh có làm chuyện đó được không?
Trình An Nhã thấy nguy hiểm đang cận kè, vội hắng giọng nói: "Tổng giám đốc Diệp, tôi tới nhà rồi!"
Diệp Tam Thiếu híp mắt nhìn cô, không nhúc nhích, lạnh lùng đứng đó.
Cả người Trình An Nhã cứng ngắc.
Lệnh đuổi khách rõ ràng như thế mà anh nghe không hiểu sao? Diệp Tam Thiếu anh bị bại não từ khi nào vậy?
Anh đứng yên đó là có ý gì?
Diệp Sâm ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên lầu, khẽ nhếch môi nói: "Cô Trình không mời tôi uống một ly nước sao?"
Trình An Nhã hóa đá, máy móc nhìn bóng dáng nhỏ lay động trên lầu…
Nhưng rất nhanh Trình An Nhã đã tỉnh táo lại. Cô ung dung rút bốn đồng tiền từ trong túi ra, nở nụ cười rực rỡ khiến người khác ngất ngây, thong thả bỏ vào tay Diệp Sâm.
"Tổng giám đốc Diệp, đi về bên trái hai mươi mét sau đó quẹo phải là có một cửa hàng nhỏ, xin anh tự nhiên cứ coi như tôi mời anh. Chúc ngủ ngon. Tạm biệt!" Trình An Nhã bày ra tư thế nhìn từ trên xuống phảng phất như mời Diệp Sâm một ly nước là ơn huệ lớn nhất của anh rồi.
Trình An Nhã vừa nói xong đã mất can đảm đối diện với gương mặt lạnh như tiền của Diệp Sâm nên rất biết điều lẩn nhanh vào tiểu khu.
Trình An Nhã vào thang máy thở hổn hển, gương mặt tròn xinh đỏ rực.
Vừa nãy là anh đề nghị lên nhà?
Hay là có hứng thú với con trai cô?
Trình An Nhã cảm xúc lẫn lộn, mặc kệ là kiểu gì đều không phải là chuyện tốt với cô.
"Hai trăm mười triệu..." Trình An Nhã hung hăng nhớ tới tiền lương của mình, xoắn xuýt nghĩ rốt cuộc mình có nên từ chức không?
Nếu cứ tiếp tục thế này cô sẽ bị bệnh tim mất.
"Hẳn là tiền lương quan trọng hơn nhỉ?" Trình An Nhã vỗ ngực, lập tức phát hiện RoseTear vẫn còn trên cổ cô.
Cô nhíu mày, quên đi. Ngày mai trả lại cũng không muộn.
Thứ này khiến cô có cảm giác không may.
Phảng phất như nó là một viên ngọc quý bị lời nguyền.