"Cô biết Lâm Hiểu Nguyệt không? Mẹ cô tên gì?" Diệp Sâm gằn giọng hỏi.
Trình An Nhã khẽ cau mày, hơi không vui. Thấy sắc mặt Diệp Sâm cực kỳ không tốt, cô im lặng một hồi. Anh hỏi chuyện này để làm gì, chẳng lẽ nghi ngờ cô có liên quan gì đến người mà anh ghét?
"Cô Trình, cô không nói, đương nhiên tôi cũng điều tra được? Cô muốn tôi đi điều tra gốc gác của cô sao?" Diệp Sâm lạnh lùng cảnh cáo, ánh mắt sâu hoắm khó lường.
Trình An Nhã nhớ tới cục cưng Ninh Ninh, trong lòng lộp bộp, thoáng do dự nói: "Tôi không quen biết Lâm Hiểu Nguyệt mà anh nói. Mẹ tôi tên là Trần Niệm Vân, đã bệnh chết từ lúc tôi còn nhỏ. Tổng giám đốc Diệp, tôi còn không vụng về đến mức ngay cả mẹ ruột của mình mà không nhận ra. Tôi thật sự chưa từng nghe nói về Lâm Hiểu Nguyệt mà anh nói."
Không có quan hệ sao?
Diệp Sâm đã nghi ngờ Trình An Nhã chính là con gái của Lâm Hiểu Nguyệt, nên anh mới cố ý lấy bức ảnh ra thăm, nhưng kết quả cô vẻ mặt ngơ ngác.
Có chăng chỉ là sự kinh ngạc.
Chỉ là trùng hợp thôi ư?
Trên đời này thật sự có người giống người đến mức như vậy sao?
Khi Diệp Sâm phát hiện Trình An Nhã giống hệt Lâm Hiểu Nguyệt, anh có thể đi điều tra gốc gác của cô thậm chí anh có thể sử dụng mối quan hệ của mình nhưng giữa đường dừng lại.
Diệp Sâm nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh. Cô có đôi mắt trong suốt, long lanh, dáng vẻ trong sáng, lúc nào cũng cười rộ như gió xuân.
Diệp Sâm biết rõ nụ cười của cô là giả tạo nhưng anh lại thấy rất thoải mái, mỗi khi cô liếc nhìn anh, anh luôn có cảm giác tim đập nhanh như đã từng quen biết.
Diệp Sâm phát hiện, anh thế mà lại sợ kết quả điều tra.
Cho nên dừng lại giữa chừng.
Đúng là mỉa mai. Một Diệp Sâm không sợ trời, không sợ đất thế mà lại sợ...
Năm tháng trôi qua, thế sự xoay vần.
Chuyện cũ quá nhiều, đã bay theo gió, Diệp Sâm buộc mình không nhớ đến những chuyện dĩ vãng nữa.
Nhưng nửa đêm tỉnh giấc chuyện cũ ùa về ngay trước mắt như mới xảy ra hôm qua, khiến anh muốn quên cũng không quên được.
Hai nhà Diệp, Dương nếu thiên đường do các người xây dựng nên đã lung lay sắp đổ...
Như vậy, mọi người...
Cùng xuống địa ngục đi!
Dựa vào cái gì một mình tôi phải loay hoay dưới địa ngục chứ?
Dù có liên lụy người vô tội anh cũng không hối tiếc.