"Sao vậy? Không thoải mái à?" Diệp Sâm cười lạnh lùng.
"Hai nhà họ Diệp, Dương có ân oán gì là chuyện của các người, đừng lôi tôi vào. Tổng giám đốc Diệp, tôi chỉ là nhân viên của anh, không phải là công cụ trả thù của anh." Trình An Nhã mỉm cười khinh khỉnh: "Ông cụ Dương và ông cụ Diệp âm thầm đấu đá mấy chục năm, bây giờ lại đến lượt anh và đàn anh tranh đấu. Vậy thì thế giới của các người không liên quan gì tới tôi. Mong anh đừng phá hoại cuộc sống yên bình của tôi."
Ánh mắt hơi híp lại của Diệp Tam Thiếu lóe lên tia tàn nhẫn: "Cô nghĩ cô muốn rút lui là được sao? Cô Trình à, cô quá ngây thơ rồi!"
Trình An Nhã cười lạnh lùng, vẻ mặt u ám, ánh mắt như dao, sắc bén liếc nhìn Diệp Sâm: "Có ai từng nói anh rất đê tiện không?"
Diệp Tam Thiếu nở nụ cười kỳ lạ, vừa thờ ơ lại vừa xa cách, như thể khoác lên mình một lớp giáp sắt: "Người nói tôi đê tiện rất nhiều, thêm một người nữa thì có làm sao?"
Đê tiện sao?
Trình An Nhã thế giới của cô quá đơn giản.
Hình như cô vẫn chưa biết cái gì gọi là đê tiện.
Tôi... đã chìm đắm trong địa ngục từ lâu rồi!
Một đời, đen tối!
Trình An Nhã nghẹt thở. Cô nổi đóa rồi. Làm sao người này lại có thể nói ra những lời dửng dửng với giọng điệu lạnh nhạt như vậy được chứ? Rõ ràng anh rất quan tâm nhưng lại rất giỏi giả vờ.
Cô rất ghét một Diệp Sâm như vậy.
Người đàn ông này che giấu mọi chuyện quá sâu, dù không vui đến cỡ nào cũng cố đè nén, giấu hết mọi thứ vào lòng.
Ngay cả khi tâm trạng của anh sắp sụp đổ, dù kế bên có một khúc gỗ có thể cứu anh, anh cũng sẽ kiêu ngạo, chẳng thà tự mình chìm xuống, hủy diệt bản thân mình chứ không thèm duỗi tay ra.
Đồng thời cũng hủy diệt kẻ khác.
Rõ ràng anh rất quan tâm.
Nhưng lại giả vờ chẳng sao cả. Trình An Nhã rất giận một Diệp Sâm như vậy.
Nhưng sau khi tức xong, đáy lòng hơi chua xót.
Mười mấy năm nay anh vẫn sống như vậy sao?
"Cô Trình, cô rất giống một người!" Diệp Sâm bỗng lên tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt Trình An Nhã, lóe lên tia dao động: "Nếu tuổi tác không chênh lệch quá nhiều, suýt chút nữa tôi nghĩ...Cô biết không, mấy ngày nay nhìn gương mặt cô, tôi chỉ muốn xé nát mặt cô ra."
Ánh mắt Trình An Nhã thoáng sợ hãi nhưng Diệp Sâm lại như không có gì nhìn vào bóng đêm nói: "Yên tâm, tôi chỉ nói mà thôi."
Trình An Nhã nhảy thót tim. Hiểu Nguyệt. Người này là ai? Tại sao lại khiến ông cụ Dương thay đổi sắc mặt. Bà ấy là người tình cũ của ông cụ Dương sao?