Thứ bảy, là một ngày nắng rực rỡ, trời trong mây tạnh, thỉnh thoảng có một làn gió nhẹ từ phía tây thổi qua, đúng là một ngày đẹp trời.
Trùng hợp cũng là ngày Trình An Nhã xuất viện, vết thương của cô gần như lành hẳn, về sau định kỳ làm phục hồi chức năng là được.
Cuối cùng Trình An Nhã cũng không phải ở lại cái bệnh viện ngột ngạt này, nụ cười trên mặt cô càng tươi hơn, khiến Diệp tam thiếu nhìn thấy cũng thuận mắt hơn!
Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Diệp Sâm bế Trình An Nhã xuống lầu, lúc đầu Trình An Nhã hơi ngượng, khó khăn lắm quan hệ của hai người mới tiến triển chút đỉnh, trở nên ấm áp hơn nhưng chuyện của Vân Nhược Hi lại khiến quan hệ bọn họ rơi xuống điểm đóng băng.
Trình An Nhã nhìn Diệp Sâm bằng ánh mắt không quen biết!
Lúc này được Diệp Sâm ôm trong lòng có cảm giác rất lạ, như thể cô đột nhiên từ hoàng hậu biến thành công chúa, từ cứng cỏi trở nên dịu dàng, Trình An Nhã rất không thích cảm giác này.
Nhưng hết cách rồi, bọn họ đi cửa sau, ngồi xe lăn không tiện, cô cứ đi khập khiễng như vậy không chỉ lãng phí thời gian mà còn ngược đãi bản thân, Trình An Nhã đành phải để cho anh bế cô, không dám gặp người khác có một chỗ bất tiện là chỉ có thể đi lén lút.
"Cô bao nhiêu cân?" Sau khi lên thang máy chuyên dụng của viện trưởng, Diệp tam thiếu đột nhiên hỏi. Anh nhíu mày, xoi mói nhìn người phụ nữ trong lòng, nhìn gương mặt to bằng bàn tay, tuy không non nớt mũm mĩm, cũng không quá gầy, nhưng cánh tay và cơ thể này đúng là...
Ôm vào trong ngực không có cảm giác gì.
"92!" Trình An Nhã bĩu môi. Quả thật cô hơi gầy, lại nằm viện hai tuần nay, phỏng chừng lại không còn vài cân.
"Quá nhẹ!" Diệp Sâm hừ giọng, bất mãn với cân nặng trong lòng.
Từ năm lên mười, Diệp tam thiếu đã là cao thủ quyền anh, bị ép thi đấu ở giới quyền Anh chợ đen hai năm, lực cánh tay mạnh kinh người, sau đó đến nước Mỹ học, vì trả thù, anh bắt đầu lăn lộn trong giới Hắc đạo. Súng lục mà anh sử dụng là súng lục hỏa lực mạnh MKL-400, cần phải có cánh tay khỏe mạnh mới bắn được, nếu không người bình thường có thể không chịu được độ giật của nó. Nghĩ cũng biết, dựa theo tiêu chuẩn của Diệp tam thiếu, ít nhất cô phải một trăm ba mươi cân anh mới có cảm giác hơi nặng một chút.
Cho nên cô Trình hoàn toàn không cần lo bản thân ăn quá béo Diệp tam thiếu sẽ bế không nổi.
"Ba, con gái như vậy mới là người có vóc dáng đẹp. Ba thấy mẹ tuy gầy đấy nhưng đầy đủ lắm đấy." Ninh Ninh nghịch ngợm chớp mắt, nói đùa. Cậu thích nhất là ôm mẹ ngủ, mềm mại, siêu thoải mái.
Diệp tam thiếu nhớ lại lần đó dẫn Trình An Nhã đi dự tiệc sinh nhật của ông cụ Dương, thân hình bốc lửa kia, ánh mắt tự nhiên nhìn về phía ngực của cô, quả nhiên, khá là…đầy đủ!
Trình An Nhã vô cùng xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi nhìn hai ba con bọn họ, hung dữ nói: "Hai người các ngươi, có thể kiêu ngạo hơn nữa không?"
Tại sao cô đã bị anh ôm rồi còn phải nghe mấy lời bàn luận về vóc người cô của hai ba con bọn họ? Đã vậy, còn phải hứng chịu ánh mắt xấu xa của anh nữa chứ?
Đệt!
Ninh Ninh trốn trên người Diệp tam thiếu, cười tinh nghịch đáng yêu. Cậu đây là đang điều chỉnh bầu không khí cho ba và mẹ, vậy mà mẹ cũng không hiểu, mẹ thật là.
Một chiếc Rolls-Royce limousine loại lớn đã đậu ở cửa sau bệnh viện, Diệp Sâm cẩn thận bế Trình An Nhã lên xe, sau khi Ninh Ninh ngồi xuống anh mới đóng cửa lại.
Đột nhiên ánh mắt Diệp tam thiếu bỗng lóe lên, nhìn về phía cổng sau bệnh viện, rõ ràng có một bóng đen lướt nhanh qua, khóe môi Diệp tam thiếu cong lên, ngồi lên xe, quay đầu nhìn Trình An Nhã và Ninh Ninh. Hai mẹ con vừa lên xe đã cười đùa không ngớt, tình cảm của hai người vô cùng tốt, ai nấy đều cười tươi như hoa.
Giờ khắc này, Diệp Sâm cảm thấy vô cùng thỏa mãn!
Như thể kiếp này đã không còn ước mong gì hơn!
Có bị chụp cũng không sao, vì nó vốn nằm trong kế hoạch của anh rồi!
"Ngồi đàng hoàng vào, chúng ta đi thôi!" Giọng nói của Diệp tam thiếu mang theo sự dịu dàng hiếm thấy, trong khoang xe rộng rãi này như làn gió ấm thổi qua, khiến Trình An Nhã thấy ấm lòng.
Phút chốc cô bỗng thích hai từ “chúng ta” này.
Ánh đèn Magie không ngừng lóe lên theo chuyển động của chiếc xe, Diệp tam thiếu từ gương chiếu hậu nhìn thấy anh ta đang tham lam chụp lấy chụp để, khóe môi cong lên, cuối tuần này nhất định rất thú vị.
Bãi biển ngoại ô phía tây thành phố A.
Xe của Diệp Sâm đậu trước một căn biệt thự, đó là một căn biệt thự theo phong cách Châu Âu với hai màu xanh và trắng, nằm trên bờ biển đầy cát trắng.
Phía sau được bao quanh bởi những hàng cây cọ, có nhiều viên đá có hình thù kỳ lạ được xếp chồng lên nhau tạo thành một cảnh quan tuyệt đẹp, các biệt thự được xây dựng dựa vào nhau, rất đẹp.
Đây là một bãi biển tư nhân, thuộc sở hữu của Diệp tam thiếu.
Trời xanh mây trắng, bãi cát trắng mịn, biển cả mênh mông, từng đàn hải âu bay lượn, phong cảnh say lòng người, mọi thứ đều đẹp, Trình An Nhã không khỏi trầm trồ.
"Đẹp quá!"
"Chúng ta ở chỗ này hai ngày!" Diệp tam thiếu nói, Ninh Ninh đẩy Trình An Nhã sang một bên, Diệp tam thiếu mang theo đồ đạc lần lượt chuyển vào biệt thự.
Đồ đạc cũng không nhiều lắm, quần áo của ba người, ba notebook, còn lại đều là đồ lặt vặt, Diệp Tam Thiếu đã sai người đến quét dọn trước. Biệt thự rất sạch sẽ, nước cũng không có vấn đề gì. Điện, gas và mạng đều ổn, chỉ cần dọn đồ vào là được!
Biệt thự có hai tầng, tầng hai có hai phòng ngủ chính, cả hai đều có thể ngắm cảnh biển tuyệt đẹp, Trình An Nhã vốn định ở tầng dưới sẽ thuận tiện hơn, ai biết Ninh Ninh đã chiếm lấy. Diệp tam thiếu và Trình An Nhã chỉ có thể lên lầu, mỗi người một phòng ngủ.
"Hi hi, mẹ ơi ở trên lầu tốt lắm. Được hưởng thụ mấy lần kiểu ôm công chúa nữa, nằm trong lòng ba cũng không tệ đâu!" Ninh Ninh ghé vào tai Trình An Nhã thì thầm, vừa nói xong liền nhảy đi, Trình An Nhã đỏ mặt trừng mắt, nghiến chặt răng nhìn cậu.
Quả nhiên gần đèn thì sáng! Lúc đầu khi cho con trai cô ở chung với Diệp tam thiếu thì cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý gần mực thì đen rồi, quả nhiên!
"Hai người đang làm gì?" Diệp Sâm vừa lúc đi vào, thấy hai mẹ con đang cười đùa thắm thiết, một người thì đỏ mặt, ánh mắt hung dữ, còn người kia thì nghịch ngợm, đáng yêu lại non nớt.
"Không có chuyện gì!" Trình An Nhã vội đáp lời.
"Ninh Ninh, đi mua đồ!"
"Vâng, mẹ muốn ăn cá gì, nơi này cách bến cảng không xa, cá mới bắt được rất nhiều, rất tươi, con làm cá hấp cho mẹ nhé?" Ninh Ninh đề nghị.
Khóe mắt Trình An Nhã giật giật: "Diệp tam thiếu, cục cưng Trình, hai người định lái chiếc Rolls Royce kia ra bến cảng mua cá sao?"
Có cần khôi hài như vậy không?
Hơn nữa, bản mặt lớn nhỏ của hai người đều rất bắt mắt.
Đó chắc chắn sẽ là một cảnh quan rất kỳ lạ.
"Không được sao?" Diệp Tam Thiếu và cục cưng Trình nhìn nhau, dáng vẻ mờ mịt. Tại sao bọn họ không thể lái Rolls-Royce đi mua cá?
Trình An Nhã im lặng, cười vẫy tay: "Đi, đi!"
Tạm thời, cách suy nghĩ của hai người này không còn cùng đẳng cấp với cô nữa.
Sau khi hai ba con rời đi, Trình An Nhã chống nạng chống người lên, mở cửa sổ kính sát đất, bên ngoài là khu thắng cảnh phía trên của tầng hai, có vài chiếc ghế tựa dài được làm thủ công, nằm xuống đây có thể thưởng thức cảnh biển từ xa.
Gió biển thổi vi vu, mùi vị biển choáng ngợp bao trùm lấy người, nước biển từ xa đến gần chuyển từ xanh lục sang xanh lam, màu nước và bầu trời gần như hòa vào nhau. Từng đợt sóng trắng xóa, từ xa ập đến, rì rào vỗ vào bờ, từng đàn chim hải âu và chim yến biển bay lượn trên bãi cát kiếm mồi, có những chú đậu lại trên bãi ngẩng đầu rít lên.
Thật sự rất đẹp!
Trình An Nhã khẽ mỉm cười, không có gì nhàn nhã hơn thế này, bãi biển, mặt trời, cảnh biển, khi còn trẻ cô rất thích cảnh biển, từng tưởng tượng một ngày nào đó khi giàu có, cô cũng sẽ sống cuộc sống tự do như thế này.
Diệp tam thiếu này rất biết hưởng thụ.
Trình An Nhã nghe Nghe tiếng sóng biển, cô hơi mơ màng muốn ngủ, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi!
Diệp Sâm và Ninh Ninh đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt hàng ngày trước. Diệp Sâm là người đàn ông không biết tự lo liệu cuộc sống, gia đình cần mua gì anh không rành bằng Ninh Ninh, cho nên anh chỉ trịu trách nhiệm đẩy xe hàng, để Ninh Ninh chọn đồ.
Sau khi mua sắm hơn một giờ, ngoài những thứ định mua ban đầu ra, lúc này lại còn có thêm một bộ dụng cụ nướng thịt.
Sau đó hai người lái xe đến bến cảng.
Hệt như Trình An Nhã đã đoán, khi một chiếc siêu xe sang trọng bậc nhất thế giới lái vào cảng cá bẩn thỉu thì tất cả mọi người từ người bán cá, thợ lái tàu đến khách hàng đều ngây ra như phỗng…
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì bình thường khách đến bến cảng mua cá là vì ham rẻ, mà sự xuất hiện của hai ba con này quả thật là khiến người ta sững sờ, chẳng khác gì máy bay nổ tung giữa biển.
Bến cảng ầm ĩ và dơ bẩn im lặng như tờ.
Hai người như hai chú khỉ trong vườn thú bị tất cả mọi người vây xem!
Ninh Ninh cạn lời.
Diệp Sâm im lặng.
Rốt cuộc bọn họ cũng biết tại sao Trình An Nhã lại bày ra vẻ mặt khác lạ như vậy?
Lần này Ninh Ninh chọn đồ vô cùng hào phóng, cậu không mặc cả, chọn xong tính tiền rời đi, động tác lưu loát, dứt khoát!
Mất mặt!
Hai ba con rời đi bằng tốc độ ánh sáng.
"Ninh Ninh, lần sau không đến đây nữa!" Diệp Sâm nhanh chóng tỏ rõ lập trường của mình. Đây là lần đầu tiên Diệp tam thiếu lại mất mặt như vậy, còn mất mặt hơn lần trước đi chợ rau với Ninh Ninh!
Ninh Ninh cười ngọt ngào, lắc ngón tay trỏ: "Không, lần sau chúng ta sẽ đi xe đạp tới!"
Diệp tam thiếu suýt chút nữa thắng gấp, mịa, xe đạp!?
"Ba không biết chạy!"
"Con biết, con sẽ chở ba!" Ninh Ninh bày ra vẻ mặt như ban ơn. Diệp Sâm im lặng, khóe môi giật giật, trong đầu xẹt qua hình ảnh Ninh Ninh bé nhỏ chạy xe đạp chở một đàn ông người thanh lịch, phóng khoáng cao 1.84 mét như anh...
Diệp tam thiếu cười nhăn nhó: "Chúng ta vẫn nên lái xe thôi!"
Ninh Ninh bật cười thành tiếng, tiếng cười bồng bềnh từ bến cảng bay đến biệt thự.
"Mẹ, ba với con về rồi!" Ninh Ninh hô to một tiếng, sau đó dọn đồ vào biệt thự với Diệp Sâm. Cậu bảo Diệp Sâm lên lầu bế Trình An Nhã xuống, bởi cậu không trông cậy ba mẹ có thể làm việc nhà giúp cậu được.
Diệp tam thiếu cũng không thêm phiền, đi thẳng lên lầu.
Trình An Nhã ngủ thiếp đi, bởi vì một chân bị thương nên tư thế ngủ của cô rất kỳ lạ, không được tự nhiên cho lắm. Cô nghiêng người, tóc xõa như thác nước, che mất nửa khuôn mặt.
"Trình..." Diệp tam thiếu vừa hô lên đã lập tức dừng lại, chậm rãi đến gần cô, đặt tay lên đầu cô, vốn muốn lay cô tỉnh lại, nhưng lại thu tay về, nhướng mày ngồi xổm xuống bên cạnh Trình An Nhã.
Diệp Sâm nhẹ nhàng vén mái tóc rối trên mặt Trình An Nhã, lộ ra toàn bộ khuôn mặt của người phụ nữ, anh nheo mắt, sắc mặt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Ai cũng biết Trình An Nhã xinh đẹp. Gương mặt nhỏ như một bàn tay, hai mắt sáng ngời, đôi mày như rặng núi xa, sóng mũi cao nhỏ, môi đỏ như son, làn da trắng ngần, mịn màng, lúc nào cũng phơn phớt hồng.
Cực kỳ mê người!
Lúc này, ánh mặt trời phủ lên khuôn mặt như ngọc của cô một vầng sáng vàng nhàn nhạt, thoạt nhìn vừa thanh thuần lại vừa trong sáng vô song, như thể nhìn nhiều thêm một chút sẽ khinh nhờn cô.
Trên môi cô nở nụ cười như ẩn như hiện. Đây là lần đầu tiên Diệp Tam Thiếu thấy Trình An Nhã cười thỏa mãn như vậy, không phải là nụ cười gượng ngạo ngụy trang, chỉ là nụ cười hài lòng hờ hững, dường như tất cả mọi thứ đời này đã ôm trọn vào lòng, anh chỉ nhìn thấy sự dịu dàng thoáng qua.
Đôi mắt Diệp tam thiếu sâu thẳm, ngón tay mảnh khảnh của anh xoa lên mặt Trình An Nhã, hưởng thụ sự mịn màng dưới đầu ngón tay, cô đang mơ thấy gì mà cười dịu dàng như vậy...
Dịu dàng, anh chưa từng nghĩ hai từ này sẽ xuất hiện trên người Trình An Nhã.
Bởi vì từ lúc người phụ nữ này xuất hiện, cô chưa bao giờ để lại một chút hình tượng dịu dàng nào cho anh.
Diệp tam thiếu hơi động lòng, kìm lòng không đậu, cúi đầu ngậm lấy môi cô…
Chưa từng có người phụ nữ nào khiến anh muốn hôn như cô, cũng chưa từng có người phụ nữ nào, trong vòng tay anh mà chỉ khiến anh muốn ôm và cảm nhận sự hiện diện của cô hơn là đưa cô lên giường.
Trình An Nhã bị nụ hôn của anh đánh thức, hai cặp mắt trong veo chạm vào nhau, một người sững sờ, một người mỉm cười, Trình An Nhã bỗng có cảm giác mình xuyên không gặp được người đàn ông như Diệp Sâm.
Cô chưa từng thấy anh cười…động lòng như vậy.
Trái tim Trình An Nhã đập loạn xạ, cô hơi tránh ra, mặt đỏ như gấc: "Anh đang làm gì?"
"Hôn cô!"
"Tại sao?"
"Tôi muốn!"
Trình An Nhã hơi khựng lại: "... Anh muốn hôn là hôn à, bà cô đây không rẻ như vậy?"
Diệp Tam Thiếu mỉm cười: "Vậy cô muốn bao nhiêu?"
Trình An Nhã nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ: "Anh xác định trả nổi sao?"
Diệp Tam Thiếu gật đầu, hứng thú trêu cô: "Nếu cô có phục vụ thêm, tôi sẽ thêm tiền!"
Cô Trình rất bình tĩnh mỉm cười, rít qua kẽ răng: "Phục vụ thêm?"
"Ví dụ như..." Anh ghé vào tai Trình An Nhã, thì thầm hai câu, mặt Trình An Nhã đỏ bừng suýt nữa thì đấm vào vai anh một cái: "Ngoài cái này ra, anh không thể nghĩ ra cái khác được sao?"
Hy vọng một con sói xám trở thành một con cừu nhỏ là điều xa vời!
Tâm lý của người đàn ông này đúng là không phải biến thái bình thường.
"Trình An Nhã, chúng ta chung sống hòa bình hai ngày đi!" Diệp Tam Thiếu vội vàng nói, nhìn Trình An Nhã thật kỹ. Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia vô cùng phức tạp, dường như vô cùng khát khao.
"Tôi rất dễ ở chung!" Ngụ ý là chỉ có Diệp tam thiếu anh biến thái mà thôi.
"Cô không thấy chuyện cười này rất nhạt sao?"
"Bây giờ tôi rất nóng." Nói chuyện thì nói, đừng dựa sát như vậy được không?
Đệt!
"Để tô giúp cô hạ hỏa!" Diệp Tam Thiếu không thay đổi sắc mặt cởi áo cô Trình, cô Trình giận dữ: "Nhất định kiếp trước anh đã xem rất nhiều phim khiêu dâm!"
"Đời này tôi xem cũng không ít!" Diệp tam thiếu thờ ơ nói.
Trình An Nhược hoàn toàn không nói nên lời, thấy anh như vậy, cô phá lên cười: "Tôi nói này, anh học của ai vậy?"
Tại sao cô nói cái gì anh cũng bắt bẻ được hết vậy? Đúng là không phải dạng vừa.
"Tự học thành tài!"
"Như vậy mà cũng có thể kiêu ngạo được?" Trình An Nhã không nói gì, chỉ im lặng nhìn bộ dáng khoe mẽ của anh.
"Tại sao không thể kiêu ngạo?" Diệp Tam Thiếu rất tự nhiên nói: "Nghĩ lại mà xem, cảm giác khiến đối thủ tức xì khói mà không làm gì được, không phải rất sướng sao?"
Trình An Nhã: "..."
Trong lúc tức nghẹn lời cô chỉ nghĩ nếu cô mà là mẹ anh, nhất định cô sẽ nhét anh trở ngược vào trong, để xã hội bớt đi một thành phần nguy hiểm.
"Sống chung hòa bình hai ngày đi!" Diệp Tam Thiếu lặp lại: "Tôi muốn thử một lần!"
Trình An Nhã nhìn anh: "Thử cái gì?"
"Cảm giác gia đình!" Giọng Diệp tam thiếu hơi trầm thấp, còn toát lên vẻ đau thương!
"Ba, mẹ, xuống lầu thôi!" Ninh Ninh ở dưới lầu vẫy tay nhỏ gọi.
"Biết rồi!" Trình An Nhã trả lời, bày ra vẻ mặt như nữ hoàng, ra lệnh: "Ôm tôi xuống!"
Diệp Tam Thiếu nhìn cô, Trình An Nhã mỉm cười: "Không phải muốn chung sống hòa bình sao?"
Vậy bắt đầu đi!
Diệp Tam Thiếu mỉm cười!
Diệp Sâm bế cô xuống lầu, ngồi lên xe lăn, Ninh Ninh đã chuẩn bị xong mọi thứ, đang nghịch máy quay ngoài bãi biển: "Ba, mẹ quay MV thôi!"
"Máy quay này ở đâu ra?" Nhà cô chắc chắn sẽ không có thứ hàng xa xỉ này.
"Ba cho con đấy!" Ninh Ninh nháy mắt, giơ hai ngón tay làm thành hình chữ V lên, Trình An Nhã dựng ngón cái: "Cứ bắt chẹt ba con đi, dù sao ba con cũng có tiền mà!"
Ninh Ninh, Diệp Tam Thiếu: "..."
Hai ba con liếc mắt nhìn nhau, sau đó tự động ngó lơ lời cô.
"Tôi đang ngồi xe lăn đấy, không cần!" Trình An Nhã thẳng thừng từ chối. Xấu quá đi mất.
Ninh Ninh trề miệng như muốn khóc: "Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên cả nhà chúng ta cùng đi nghỉ mát..."
"Mẹ nói này cục cưng, con đừng lần nào cũng giở chiêu này không?"
"Có tác dụng tại sao không được?" Ninh Ninh biết Trình An Nhã đã đồng ý lập tức chuyển từ khóc sang cười.
"Ninh Ninh, chỉnh một chút, chúng ta sẽ chụp chung trước!"
"Tuân lệnh ba!"
"Tôi không muốn ngồi xe lăn!" Trình An Nhã phản đối, Diệp Sâm dứt khoát bế cô lên, đá xe lăn ra, ôm cô vào lòng, mỉm cười nói: "Muốn tôi ôm thì cứ nói đi!"
"Anh mơ đi!" Trình An Nhã đỏ mặt mắng, cố gắng đứng ở tư thế tự nhiên hơn, Ninh Ninh đã chuẩn bị sẵn, cậu điều chỉnh thời gian, chạy nhanh tới, đứng trước mặt Diệp Tam và Trình An Nhã.
Đèn flash lóe lên và bức ảnh gia đình đầu tiên ra đời!
Bức ảnh gia đình này được chụp rất hài hòa, ấm áp, vừa nhìn đã biết đây là một đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết và một con dễ thương.