Vân Nhược Hi mang thai!
Đây là một tin tức lớn, chưa tới hai tiếng hầu hết mọi người trong hai nhà họ Diệp và họ Vân đều biết!
Nhà họ Vân vui mừng khôn xiết, ông Vân và bà Vân, hai người cô của Vân Nhược Hi đều vội vàng chạy đến bệnh viện, cả phòng bệnh hân hoan vui vẻ, trùng hợp là lúc hai gia đình đang bàn luận về chuyện cưới xin của Diệp tam thiếu và Vân Nhược Hi, thế mà lúc này cô ta lại mang thai, đúng là niềm vui gấp đôi.
Lúc ông Vân gọi điện cho ông Diệp thì ông Diệp và Nguyễn Thúy Ngọc đang dẫn Diệp Vũ Đồng đến thăm Diệp Vũ Đường buổi trưa, nghe được tin báo trong lòng ông ta ngũ vị tạp trần.
Nguyễn Thúy Ngọc tức giận đỏ mặt, không nhịn được xiết chặt tay Diệp Vũ Đồng, cho đến khi thằng bé nhịn không được kêu đau, Nguyễn Thúy Ngọc mới tỉnh lại.
Ông Diệp thực sự không muốn Vân Nhược Hi mang thai, điều đó có nghĩa là Diệp Sâm lại có thêm một đứa con, nhưng một mặt, ông ta lại rất vui vì việc này khiến ông ta thuận lợi hơn nhiều trong vấn đề chuẩn bị hôn lễ.
Vốn dĩ ông ta còn lo lắng Diệp tam thiếu sẽ phản đối, cuộc hôn nhân này sẽ không thuận lợi, bây giờ Vân Nhược Hi có con rồi, trong lòng ông ta coi như nhẹ nhõm.
So sánh Trình An Nhã với Vân Nhược Hi, đương nhiên ông Diệp hy vọng Vân Nhược Hi sẽ là con dâu của ông ta. Chủ yếu là cô gái kia ngoan ngoãn nghe lời, sẽ giúp ông ta giám sát mỗi hành động của Diệp Sâm. Còn Trình An Nhã cứng đầu khó dạy, thoạt nhìn chẳng giống người biết nghe lời, ngược lại chỉ khiến người ta tức giận giậm chân.
Nhất là đứa con trai của cô ta, quá khủng bố, nhỏ tuổi như vậy mà chẳng khác nào ác quỷ. Ông Diệp cực kỳ ghét cô Trình và con trai của cô.
Mặc dù là vui buồn lẫn lộn, nhưng ông Diệp vẫn dặn dò Nguyễn Thúy Ngọc phải hiểu đại cục, biết cân nhắc, đừng quấy rầy hôn lễ, sau khi thăm Diệp Vũ Đường xong, ông Diệp bảo Trần Đức mua một giỏ trái cây, bọn họ cùng đi thăm Vân Nhược Hi.
Lúc này, phòng bệnh càng rộn rã!
Bầu không khí vui sướng!
Nguyễn Thúy Ngọc cố gắng nặn ra nụ cười thân thiết, nắm tay Vân Nhược Hi bảo cô ta cố gắng bồi dưỡng thân thể, sinh một đứa con trai trắng trẻo, bụ bẫm, thêm con cháu cho nhà họ Diệp. Nụ cười kia chân thành cỡ nào.
Vân Nhược Hi liên tục nói cám ơn, hai người rất có xu thế giống mẹ chồng nàng dâu hòa hợp.
Thiếu sót duy nhất chính là thiếu nam chính!
"Diệp tam thiếu đâu?" Ông Vân cười ha hả hỏi: "Chuyện lớn như vậy sao cậu ta không có mặt, đáng tiếc quá, ông Diệp, ông mau gọi điện thoại kêu cậu ta tới đây đi!"
Ánh mắt Vân Nhược Hi hơi tối đi, vội vàng nở nụ cười che giấu: "Ba, ba hiểu lầm rồi, Sâm là người đầu tiên biết chuyện này, vì công ty có việc gấp nên anh rời đi rồi!"
"Đương nhiên là việc công ty quan trọng hơn, đứa bé này chính là người cuồng công việc, ông Diệp, ông đúng là có phúc!"
"Chẳng mấy chốc thằng bé sẽ là con rể của ông thôi!" Ông Diệp cười nói, có phúc? Hừ!
Ông Vân cười ha hả. Ông ta già rồi mới có được cô con gái, nên vô cùng cưng chiều Vân Nhược Hi, mà Vân Nhược Hi lại thông minh tài giỏi, làm tổng giám đốc tài chính ở tài phiệt Vân thị, năng lực thủ đoạn rất tốt, nhưng con gái có giỏi hơn nữa cũng không bằng gả cho một người chồng giống Diệp Sâm.
Ngày tháng sau này của cô ta cũng được bảo đảm, Vân thị giao vào tay Diệp Sâm, nhất định sẽ càng phát triển hơn.
Ông Vân rất tán thành mối hôn sự này. Dù Diệp tam thiếu có tai tiếng hơn nữa, ông ta cũng thấy không sao. Ông ta tin sau khi kết hôn, con gái ông ta có thể trói giữ được trái tim của Diệp Sâm.
Thành phố A, trên đường phố dòng xe cộ như thủy triều, chỗ đèn giao thông, ánh mắt Diệp Sâm lạnh lùng, toàn thân lạnh lẽo, khoang xe nhỏ hẹp lạnh như hầm băng.
Nhược Hi mang thai !
Tin tức này tác động không nhỏ tới anh!
Diệp Sâm lái xe suốt một quãng đường\, càng lúc càng thấy cáu kỉnh\, anh đấm mạnh vào vô lăng\, thân xe rung lắc\, anh chửi đổng lên: "****!"
Diệp Tam Thiếu là người lạnh lùng, thỉnh thoảng cũng rất ga lăng, lúc nào cũng là bộ dáng tao nhã lạnh lùng, tướng mạo lại điển trai, quyến rũ mọi người. Hình tượng như vậy mà bật thốt ra mấy lời thô tục này đúng là rất khác lạ.
Như thể một vị quân vương tão nhã đột nhiên trở thành một tên lưu manh đầu đường xó chợ, chớp mắt lại trở lại với bộ dạng trịch thượng thường ngày.
Con người Diệp tam thiếu lại tùy tính, trong lúc anh đang suy nghĩ, đầu óc sẽ trống rỗng, vì thế trên đường mới xuất hiện cảnh tượng như thế này, xe của Diệp Tam thiếu chặn ở đèn xanh đèn đỏ.
Trùng hợp đây là con đường hay kẹt xe nhất, theo sau anh là một đoàn xe xếp hàng dài, từ đầu phố đến cuối phố, cả một quãng đường dài mấy trăm mét, không thể di chuyển.
Xe bấm còi điên cuồng, hàng trăm ô tô đồng loạt bấm còi, hiệu quả này đúng là ngoài sức tưởng tượng!
Tắc đường mười mấy phút lại xuất hiện cảnh tượng như thế này, tài xế phía sau mắng tài xế phía trước, tài xế phía trước quay đầu mắng phía sau đồ ngốc, sau đó lại quay đầu mắng tài xế phía trước...
Thời gian của người thành thị rất quý, tranh thủ từng phút từng giây, kẹt xe lâu như vậy, ai cũng thấy khó chịu, chửi mắng cũng là cách giải tỏa áp lực.
Kết quả là, những lời mắng mỏ ập đến, khó nghe cỡ nào cũng có, cảnh chửi bới như chơi đô-mi-nô nối tiếp nhau, kết hợp với tiếng còi xe chói tai, hiệu quả vô cùng ngoạn mục.
Nhưng những điều này đều không liên quan đến Diệp tam thiếu, khi truyền tới tai anh lại qua thêm mười mấy phút nữa.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy cuối cùng cũng khiến cảnh sát trật tự chú ý, viên khi cảnh sát gõ cửa kính xe của Diệp Sâm, vừa lúc Ninh Ninh gọi điện thoại tới: "Ba, chiều nay con không có tiết, ba có rảnh tới đón con đến bệnh viện không?"
Diệp Sâm hơi sững lại.
Ninh Ninh tò mò hỏi: "Ba, ba đang ở đâu vậy? Sao có nhiều tiếng còi xe và tiếng chửi người thế kia?"
Cuối cùng Diệp Tam thiếu cũng sực tỉnh lại từ trong suy nghĩ, rất bình tĩnh trả lời: "Ba đang ở trong rạp chiếu phim, con đợi ba ở cổng trường, ba qua ngay đây!"
Diệp Sâm cúp máy, bên trai truyền tới tiếng còi xe và tiếng mắng người, còn có tiếng đập cửa mạnh mẽ của cảnh sát, xuyên qua cửa kính có thể thấy gương mặt cảnh sát hệt như gương mặt cha dượng, Diệp tam thiếu liếc nhìn gương chiếu hậu.
Sau đó gương mặt vô cảm giẫm chân ga phóng đi!
Cảnh sát kia đen mặt!
Đệt!
Lúc cần lái xe đi thì anh không lái, lúc không cần thì chạy mất hút. Anh ta gõ cửa kính hơn nửa ngày cũng không thấy Diệp Sâm hạ cửa kính xe.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy một người dân kiêu ngạo xem thường đầy tớ của nhân dân đến vậy.
Anh ta chưa kịp chửi thì dòng xe cộ phía sau Diệp tam thiếu cũng nối đuôi nhau di chuyển, những làn khói bốc lên từ những chiếc xe khiến anh ta hắt hơi, viên cảnh sát đáng thương khóc không ra nước mắt.
A a a a a a a, chiếc Rolls-Royce đáng chém ngàn dao!
Khi Diệp Sâm đến trường Ninh Ninh đã đeo cặp sách trước cổng, xung quanh có mấy cô bé lớn tuổi hơn đang nói chuyện, cậu nhóc cười rạng rỡ, bình tĩnh nhận lấy sô cô la mà các cô bé kia đưa tới.
Khóe mắt Diệp Sâm giật giật, đứa con trai mạnh mẽ chuyện gì làm cũng được của mình dường như…hơi giống ba!
Tiếng còi xe vang lên, Ninh Ninh vẫy tay chào tạm biệt các cô bé, sau đó bình tĩnh cầm lấy sô cô la từ tay cô bé quên đưa cho cậu, khóe môi Diệp Sâm hơi giật, con trai, con giỏi lắm!
"Hi, ba à, ba tới nhanh quá!" Ninh Ninh nói sau đó cầm thanh sô cô la nhét vào cặp sách.
"Con thích sô cô la à?" Anh không thích ăn đồ ngọt chút nào!
Ninh Ninh lắc đầu: "Không thích! Nhưng mẹ thích!"
Diệp tam thiếu vừa nghe đã biết chuyện gì xảy ra, khóe môi chợt nhếch lên **, cô Trình, cô dạy con như vậy sao? Thằng bé có thể trở thành người như vậy, cô nên cảm ơn bồ tát rồi.
"Con không quấy rầy ba làm việc đấy chứ?" Ninh Ninh cười hỏi, Diệp Tam Thiếu lắc đầu.
"Công việc không quan trọng bằng con trai!” Diệp Sâm xoa đầu cậu bé, chợt nghĩ tới ánh mắt thù hận của con trai, trong lòng lại cảm thấy đau xót, nếu cậu biết chuyện, chắc chắn sẽ không thích anh đúng không?
Khó khăn lắm con trai mới thích anh, Diệp Sâm nhíu chặt mày.
Trình An Nhã thì sao?
Nếu cô biết... Ha ha, chắc chắn cô sẽ không để ý, chỉ là cười nói chúc mừng. Tính tính của người phụ nữ kia anh không hiểu mười phần thì cũng hiểu được chín phần.
"Ba à, xin ba đó, lúc nói câu này ba đừng bày ra bộ mặt đau khổ được không?" Ninh Ninh cười, rất đáng yêu: "Như vậy con sẽ nghĩ con không quan trọng bằng công việc của ba."
"Xin lỗi, ba sai rồi!" Diệp sâm mỉm cười.
"Ba có tâm sự à? Là ba đến bệnh viện đưa canh cho mẹ, mẹ tỏ sắc mặt với ba sao?" Ninh Ninh thấy sắc mặt Diệp Sâm không được tốt, lo lắng hỏi. Đáng lẽ ra sẽ không như vậy. Bản lĩnh cãi nhau của ba mẹ cậu là kiểu kẻ tám lạng người nửa cân, sao ba cậu có thể bị mẹ cậu chọc giận thành bộ dạng đau khổ này được?
"Ninh Ninh, ba có chuyện muốn nói với con!" Diệp Sâm do dự một hồi, quyết định nói cho cậu bé biết, Ninh Ninh có tư cách biết sự thật. Nếu để người khác nói cho nó biết, không bằng anh nói cho cậu biết hay hơn.
Trước sau gì cũng chết, chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
"Giọng điệu ba nghiêm túc quá. Con chắc đây chẳng phải là tin tốt lành đối với con." Ninh Ninh nhướng mày, cười đáng yêu hỏi: "Con không nghe được không?"
"Không được!" Diệp Sâm gằn giọng nói, ánh mắt hơi giãy giụa, cắn răng nói: "Có thể con sẽ có em trai hoặc em gái!"
Tuy anh không muốn đứa bé kia, nhưng Nhược Hi sẽ không bỏ nó.
Nụ cười đáng yêu của Ninh Ninh cứng đờ, phảng phất sự thật là như vậy, cậu vẫn duy trì nụ cười cứng ngắc như cũ, vài giây sau mới chậm rãi nói ra hai chữ: "Chúc mừng!"
Sau đó ngồi thẳng người, nụ cười trên mặt bỗng vụt tắt!
Thanh sô cô la trong tay vang lên tiếng răng rắc!
"Ninh Ninh..." "Diệp Sâm thấy sắc mặt Ninh Ninh thay đổi, cảm thấy cực kỳ khó chịu, quả nhiên đúng như anh dự đoán... Ánh mắt mờ mịt, Diệp Sâm thở dài, hai ba con im lặng một hồi.
Tuy Ninh Ninh thông minh trưởng thành sớm, nhưng dù sao cũng là một đứa bé, một đứa bé từ nhỏ đã khao khát có ba, bây giờ lại hy vọng ba và mẹ cưới nhau, tạo thành một gia đình.
Cậu nghĩ sẽ có ngày mong ước này thành sự thật, ai ngờ lại lòi ra chuyện này.
Cậu bé nổi giận, ôm cặp sách, im bặt, khuôn mặt bụ bẫm ngập tràn giận dữ.
"Ninh Ninh, con nghe ba nói…"