Anh dùng hết sức đè nén lửa giận lạnh lùng nói: "Đừng nói con hoang, khốn kiếp, con hoang thì có sao chứ? Con cũng không phải con riêng sao, vẫn thông minh vô địch, mạnh mẽ, cái gọi là chính thống, Diệp Vũ Đường? Haha, anh ta là cái gì? Là Diệp tam thiếu, con còn có thể làm nên đại nghiệp, nhưng cái gọi là con trai chính thống của ba, không có sự bảo vệ của ba, chỉ là một cục phân, không có gì, thậm chí rác rưởi còn không bằng!"
Anh nở nụ cười kỳ quặc, "À phải rồi, truy theo nguồn góc thì ba cũng là con riêng, xem ra gen tốt nhà họ Diệp đều nằm trên người con riêng, ra vậy, con rieng vẫn hơn, mỗi thế hệ đều rất giỏi giang đúng không ba?"
Lời nói cay nghiệt, trong mỗi câu nói, mười tám đời tổ tiên nhà họ Diệp đều bị chế nhạo, càng mỉa mai hơn là thế hệ của anh ngoại trừ anh ra thì không có nhân tài, chế nhạo ông, tàn nhẫn vạch trần nỗi đau thầm kín của ông, phơi ra mồn một.
Nguyễn Thúy Ngọc há hốc mồm, Diệp Sâm, anh quá điên, quá độc!
Trần Đức cũng hơi giật mình, một người ngang tàng, hống hách như ông Diệp sao có thể chịu được những lời nhục nhã rõ ràng như vậy?
Ninh Ninh lại bị miệng lưỡi độc địa của ba làm cho giật mình, thật sự không phải độc nhất, chỉ có độc hơn mà thôi.
Ông Diệp tức giận, ông già này bản tính hung bạo, khi còn trẻ, máu sắt, trí thông minh và bạo lực là ba đặc điểm chính của ông Diệp, trong đó ông nổi tiếng hung bạo hơn cả, giống như vua Chu của nhà Thương, vừa thông minh vừa bạo lực.
Ông ấy đã một tay tạo ra MBS, đẩy nó ra quốc tế và chiếm lấy vị trí quan trọng, điều này cho thấy trí thông minh và khả năng của ông.
Nhưng khi còn trẻ, ông Diệp rất nóng tính như một kẻ bạo chúa.
Ông cố kìm nén vì bất lực, nếu không tính tình ông sẽ không chịu nổi thái độ lạnh lùng của Diệp Sâm.
Lần này, Diệp tam thiếu đã chọc vào điều đau đớn và đáng tiếc nhất trong cuộc đời ông chỉ bằng một lời nói, khơi dậy niềm thù hận của ông Diệp!
“Thằng khốn!” Nghe thấy tiếng quát, ông Diệp nổi cơn tam bành, giơ nạng lên vung về phía đầu Diệp tam thiếu, lão già này xuất thân từ giang hồ, thuở nhỏ đánh nhau ngoài đường là chuyện thường. Sau này, khi làm ăn, ông thường xuyên qua lại với thế giới ngầm, vì vậy ông đã luyện được những kỹ năng tốt.
Hơn mười năm không vận động cơ bắp, xương cốt, động tác có chút rệu rã, nhưng sức mạnh cùng tốc độ vẫn như trước.
Diệp Vũ Đường sợ hãi hét lên, quay trở lại trong vòng tay của Nguyễn Thúy Ngọc, Trần Đức muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, ông nghĩ cái nạng này nhất định sẽ đập vào đầu Diệp Sâm.
Nếu trúng, khéo sẽ nguy đến tính mạng của Diệp tam thiếu.
Không ngờ ông Diệp đã nhanh, Diệp Sâm còn nhanh hơn, một tay ôm Ninh Ninh, cúi đầu né nhanh, chiếc nạng nguy hiểm lướt qua đầu, đập vào cửa kính bên cạnh, tạo thành một tiếng động lớn...
Một đống thủy tinh, tất cả đều vỡ vụn vương vãi khắp mặt đất.
Tầng này là khu VIP cao cấp nhất, người có khả năng chi trả cũng không nhiều, chỉ có một số y tá trực, nghe thấy tiếng động lập tức từ trong phòng trực đi ra, nhìn thấy cảnh tượng ba con nhà họ Diệp, mấy mặt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào.
“Ông chủ đừng nóng giận, đây là bệnh viện mà!” Trần Đức vội vàng ngăn lại, không cho ông vung gậy lần thứ hai.
Ông Diệp tức giận đến phát run, khuôn mặt già nua đầy vẻ hung dữ, thở hồng hộc, cái nạng này ông dùng lực nhiều quá, dù sao ông cũng già rồi, lâu lắm rồi không dùng, ông không chịu đựng thêm được nữa, ông hổn hển, mặt tái nhợt.
“Thằng khốn!” Ông Diệp thở hổn hển hét lên, nếu biết có chuyện này thì giết anh ngay từ đầu, chớ để lại tai họa này!
Diệp Sâm cười lạnh một tiếng, ông sao có thể động vào một sợi tóc của anh, đúng là chuyện đùa, không phải khoe khoang, khó mà đánh được anh lắm.
“Có doạ con không?” Diệp Sâm nhẹ giọng hỏi Ninh Ninh, Ninh Ninh cười lắc đầu, nói rằng có dọa nhưng cậu bé chỉ hơi giật mình chút thôi, cậu bé biết quan hệ của ông Diệp với Diệp tam thiếu không tốt, nhưng cũng không ngờ đến mức này.
Thế nhưng, cảm giác được ba bảo vệ, rất tốt, rất ấm áp!
"Con nói, ông ơi, con từ đầu đến cuối đều chưa từng gọi ông là ông nội, ông tuổi đã cao nhất định là nghe lầm rồi, trên đường người già nào cũng đều có thể gọi là ông, ông không thèm nhận con, mà con cũng không cho rằng ông có tư cách làm bề trên của con!" Ninh Ninh nhã nhặn cười nói.
“Mày…” Vừa bị Diệp Sâm chọc giận, lại bị cậu nhóc chọc tức, chết tiệt, ông Diệp cả đời chưa từng bị sỉ nhục như thế này, hận nhất chính là bây giờ ông đã hết cách với Diệp Sâm rồi.
"Tam thiếu gia, cậu thật quá đáng, giận ba như vậy. Vũ Đường vừa mới xảy ra chuyện, cậu còn yên tâm cái gì? Đây là cách cậu dạy con sao? Không có giáo dục chút nào." Nguyễn Thúy Ngọc mắng.
Ninh Ninh nở một nụ cười tao nhã trên môi, lễ phép nói: "Dưỡng dục mỗi người mỗi khác, thật ra bà nói đúng, thứ này con vẫn luôn để ở nhà!"
"Để ở nhà?" Nguyễn Thúy Ngọc không hiểu ý cậu bé.
Ninh Ninh hào phóng giải thích: “Bà ơi, bà thật ngốc, giáo dục là thứ vô cùng quý giá, nếu không có chuyện gì thì đương nhiên phải cất nó trong két sắt.”
Bà?
Nguyễn Thúy Ngọc trợn mắt ngoác mồm, mới ngoài ba mươi, giữ gìn rất tốt, làn da trắng nõn, nhìn qua mới hai mươi mấy, lại bị đứa nhỏ gọi là bà?
Còn bị nó giễu cợt ngu xuẩn?
Dm!
Nguyễn Thúy Ngọc rất tức giận.
Ninh Ninh nghiêng đầu cười hỏi: "Ba, vợ của ông gọi là bà sao?"
"Con trai ngoan, thông minh!" Diệp tam thiếu tươi cười, vẻ mặt dịu dàng, hoàn toàn di truyền của Trình An Nhã rồi.
Phải một lúc sau, ông Diệp mới hoàn hồn, tối mặt nhìn ba con Diệp Sâm, như thể đây không phải con cháu mình mà là kẻ thù truyền kiếp vậy.
Diệp Sâm cười lạnh, lạnh lùng nhìn ông: "Ba, mong ba đừng nặng lời với con trai con như vậy nữa. Chúng ta đã có thể chung sống hòa bình hơn mười năm rồi, sao lại phải xé nát mặt làm gì?"
Ông Diệp giật mình, ông chưa bao giờ dám xem thường Diệp Sâm, trong lời nói rõ ràng là có ý cảnh cáo.
Chưa nắm rõ, ông thật sự không muốn cùng Diệp Sâm xâu xé, vừa rồi lửa giận vượt quá lý trí khiến ông không kiềm chế được!
“Trần Đức, đưa bọn họ xuống đợi ta!” Ông Diệp trầm giọng nói, Nguyễn Thúy Ngọc vừa muốn lên tiếng, ông Diệp hừ lạnh một tiếng, cô ta đột nhiên im giọng, ngoan ngoãn đi theo Trần Đức xuống.
Họ muốn nói gì, mà lại không để cô ta nghe?
Trần Đức được lệnh đưa mẹ con Nguyễn Thúy Ngọc xuống, vừa đi, ông Diệp liền lườm Diệp Sâm một cái, lạnh lùng hỏi: “Chuyện của Vũ Đường, có phải mày làm không?”
Diệp Sâm cười giả vờ vô tội. "Anh hai? Anh hai bị sao thế?"
"Đừng có giả ngu nữa!" Ông Diệp quát: "Không chỉ bị đạn bắn mà còn bị chơi đến gãy cả hai chân, phải cưa cả hai chân. Tối hôm qua, thư ký của mày gọi điện thoại cho mày, mày lại nói không biết?"