Diệp Sâm bình tĩnh như không, fresheh kỷ lục biến thái của anh, giọng điều rất hiển nhiên, đã vậy còn nhịn không được véo mặt Trình An Nhã.
"Không được véo mặt tôi!" Trình An Nhã không vui, duỗi tay ra muốn chặn tay Diệp Sâm nhưng bị anh ngăn lại. Diệp Sâm nhìn Trình An Nhã, nhíu mày, sau đó lại véo mạnh thêm hai cái khiến Trình An Nhã tức không chịu được.
Anh vô tội giải thích: "Mặt cô véo thích thật."
"Hì hì..." Ninh Ninh cười khúc khích, đập mạnh lên cửa sổ, cổ vũ ba cậu. Quả thật chỉ có ba cậu mới trừng trị được mẹ cậu: "Ba, con sùng bái ba!"
"Ninh Ninh, cháu đang làm gì vậy?" Ba Trình đi lấy nước cho Trình An Nhã về, thấy Ninh Ninh vừa cười vừa vỗ lên cửa sổ, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Đứa cháu ngoại này của ông luôn điềm tĩnh, tao nhã, đây là lần đầu tiên ông thấy cậu thất thố như vậy.
"A, ông ngoại..." Ninh Ninh nhanh chóng điều chỉnh lại dáng vẻ, giải thích: "Cháu đang nghe chuyện cười bằng tiếng Pháp!"
Gần đây cậu đang học tiếng Pháp, nên đành nói dối như vậy.
Ông ngoại, tha lỗi cho cháu, ông không thích hợp nghe chuyện này.
"Ở bên ngoài làm gì. Vào đi. Mẹ cháu tỉnh rồi!"
"Ông ngoại chờ một chút chúng ta hẵng vào..."
Trong phòng bệnh, Diệp Sâm tiếp tục ép hỏi.
"Anh đúng là không biết xấu hổ!" Trình An Nhã trừng mắt nhìn Diệp Sâm. Mịa nó chứ, Diệp biến thái vẫn luôn fersheh kỷ lục vô liêm sỉ của mình!
Sao lại có kiểu cực phẩm thế này?
"Cảm ơn đã khích lệ!" Diệp Sâm vẫn dửng dưng, hơi mỉm cười nói cảm ơn. Anh vô lại thì đã sao? Sau đó anh lại nghiêng về phía trước, gần hơn một chút, môi mỏng gần như dán lên môi Trình An Nhã. Trình An Nhã bất chợt xoay mặt, đôi môi của Diệp Sâm chạm vào chỗ ửng đỏ trên mặt Trình An Nhã mà anh vừa véo lúc nãy.
Môi anh ấm áp, không lạnh lẽo như vẻ bề ngoài của anh. Trên mặt cảm nhận được hơi thở nóng hổi của Diệp Sâm phả vào má. Trình An Nhã cảm giác nơi anh hôn cô đột nhiên nóng lên, như bình nước lạnh đang bị nấu lên, theo thời gian càng lúc càng nóng, khiến cô thấy mình sắp bị nấu hỏng rồi.
Lông tơ trên người run rẩy, ngay cả thân thể cũng không khỏi run lên.
Hình ảnh thú vị đó hiện lên trong mắt Diệp Sâm lại trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp. Tâm trạng vui vẻ của anh tăng lên vùn vụt, môi mỏng càng lúc càng cong, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ý cười.
Thật ngây ngô!
"Anh mau đứng lên cho tôi!" Trình An Nhã hơi giận, đẩy mạnh vai anh, cất cao giọng nói, cố che giấu sự ngượng ngùng trong lời nói.
Nhưng chút sức lực nhẹ tênh của cô không làm gì được Diệp Sâm, anh vẫn bình chân như vại. Khuôn mặt Trình An Nhã đỏ bừng, không biết là tức vì giận hay tức vì ngượng. Cô trừng mắt nhìn Diệp Sâm: "Tôi cũng bị mất trí nhớ, tôi không nhớ, làm ơn tránh đường!”
"Mất trí nhớ?" Diệp Sâm nhíu mày, lại véo mặt cô. "Mất trí nhớ khi nào? Mất trí nhớ mà lần đầu gặp mặt tôi lại hoảng sợ đến mức đó?"
"Tôi bị mất trí nhớ gián đoạn được không?" Trình An Nhã tức giận nói. Anh dựa sát như vậy thì nói chuyện kiểu gì? Mịa nó, chắc chắn là anh cố ý, cố ý dùng sức quyến rũ của đàn ông để làm giảm sự phòng bị của cô, lợi dụng cô sơ hở bẫy cô.
Vì ép cung, anh đúng là không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn nào.
Anh cứ tiếp tục giả vờ đau khổ như lúc nãy đi, nói không chừng tôi sẽ mềm lòng nữa đấy. Trình An Nhã oán thầm.
"Mất trí nhớ gián đoạn?" Diệp Thần cười nói, dáng vẻ rất nhẫn nại nói: "Cô Trình, đây là thuật ngữ y học mới à? Trùng hợp đây là bệnh viện, cô có muốn gọi bác sĩ đến khám không?"
Trình An Nhã phất tay như ban ơn, không hề che giấu sự vui sướng nói: "Mau đi đi..."
Diệp Sâm hơi dừng lại, nhìn cô thật sâu: "Tôi nghĩ tôi sẽ quen với việc mất trí nhớ gián đoạn của cô!"
Trình An Nhã: "..."
Đệt!
Vô liêm sỉ số một!
"Anh không được véo mặt tôi nữa!" Trình An Nhã không nhịn được nữa đánh mạnh một cái, khiến mu bàn tay anh đỏ lừ.
Diệp Sâm cụp mắt nhìn mu bàn tay, bình luận: "Cô rất bạo lực!"
Trình An Nhã mỉm cười: "Anh rất biến thái!"
"Bạo lực phối biến thái, đúng là tuyệt phối!" Diệp Sâm nhẹ nhàng tiếp lời cô. Lần này Trình An Nhã mất luôn tâm tư muốn trả lời anh.
Cô vẫn tự nhận mình phản ứng mau lẹ, miệng lưỡi chua ngoa nhưng nếu so với Diệp Sâm cô còn kém xa lắm!
"..." Mịa nó chứ... Trình An Nhã thầm mắng, kiểu người thế không biết. Nói cái gì cũng đều nghĩ tới chuyện kia.
"Tôi nói này tổng giám đốc Diệp, anh biết nó là con trai anh được rồi. Anh quan tâm đến nguồn gốc của nó làm gì?" Trình An Nhã tức giận nói. Quả thật cô không có can đảm nói cho Diệp Sâm biết nguồn gốc của Ninh Ninh, vì cô sợ một khi Diệp Sâm kích động chắc sẽ tiễn cô đi gặp Diêm Vương.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Người ta mất trí nhớ, là ông trời giúp đỡ cô, cô không có lý do gì tự đi tìm đường chết!
Diệp Sâm cong môi, cô lý sự cùn à?
"Tôi từ chối, tôi muốn biết!"
"Anh tự đi mua AV đi!"
Diệp Sâm suýt chút nữa bị sặc: "..."
Ninh Ninh cười ha ha, không hổ là mẹ của cậu, mẹ tài thật!
Ba Trình đầu óc mơ hồ, Ninh Ninh nghe chuyện cười gì mà nhập tâm đến thế?
Diệp Sâm không nói gì nhìn cô, bạn nói cô đã nhìn quen chuyện, trêu chọc một chút, toàn thân đỏ bừng, không biết làm sao. Bạn nói cô ngây ngô sao? Cô lại có thể mặt mày bình tĩnh phun ra những lời khiến người ta sững sờ.
Đệt! Cô càng biến thái hơn anh!
Diệp Sâm sa sầm mặt, ánh mắt nham hiểm: "Cô biết tôi không phải nói cái này mà!"
Trình An Nhã nhướng mày, cong môi, vô tội nói: "Không phải anh hỏi tôi sự xuất hiện của thằng bé sao? Đứa bé nào mà không xuất hiện bằng cách này? Chẳng lẽ có đứa từ trong tảng đá chui ra sao?"
"Cô đang giả ngu đấy à?"
"Anh có thể giả vờ vô lại, tại sao tôi lại không thể giả ngu?" Trình An Nhã lạnh lùng đốp chát.
Diệp Sâm trừng mắt nhìn cô, Trình An Nhã cũng trợn mắt nhìn lại. Muốn đo mắt à? Kiểu gì mắt tôi cũng to hơn anh, đúng chứ?
"ok..." Diệp tam thiếu hít sâu một hơi, đối phó với Trình An Nhã cần rèn luyện sức chịu đựng dẻo dai, "Vậy tôi nói thẳng luôn, đứa bé là kết quả tình yêu của chúng ta hay là... tình một đêm?"
Trình An Nhã giật thót, im lặng. Đương nhiên là tình một đêm rồi. Tình yêu? Ít nhất chuyện cười này đã tới cấp vũ trụ rồi.
Chỉ là cô không dám nói, càng nói chân tướng càng lộ rõ.
Hơn nữa, chuyện này ngoài cô ra không ai biết, sao lại phải để thêm một người biết, lỡ có một ngày anh lỡ lời, bị con trai cưng của cô biết được, vậy thằng bé sẽ xấu hổ cỡ nào!
Dù bề ngoài thằng bé không quan tâm, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ tổn thương.
Chuyện này, hãy để nó chôn chặt trong đáy lòng cô đi, tốt nhất đừng ai nhắc tới nữa.
Bảo vệ con là bản năng của người làm mẹ!
"Chắc không phải cô nhào vào lòng tôi đấy chứ?" Diệp Sâm nhíu mày, trêu tức, cố ý chọc cô. Anh không tin không ép được cô nói ra sự thật.
Trình An Nhã thong thả ngước mắt, nhìn vào mắt Diệp Sâm nở nụ cười rực rỡ khiến người ta ngây ngất: "Nhào vào lòng? Tổng giám đốc Diệp, Diệp tam thiếu…Thị lực của tôi là 5.2, không cận thị cũng không bị lòa. Dù có nhào vào lòng cũng phải tìm một người đàn ông…sạch sẽ một chút. Tôi đề nghị anh đi vào nhà vệ sinh tự soi dáng vẻ của mình trong gương. Bề ngoài chẳng khác gì con bướm sặc sẽ chỉ biết ra đường quyến rũ phụ nữ, cẩn thận nửa đêm ma nữ gõ cửa tìm anh."