Có nghĩa là anh không phải cố ý quên cô? Ý nghĩ này lóe qua trong đầu. Trình An Nhã tự dưng thấy vui trong bụng.
Diệp Sâm vẫn quan sát biểu hiện của Trình An Nhã, thấy cô ngạc nhiên, anh ấy biết chắc quả thật họ biết nhau. Người phụ nữ này đang giả vờ. Diệp Sâm là người thông minh cỡ nào, anh có thể nói chuyện với mọi người trên bàn đàm phán mà không gặp vấn đề gì, bẫy Trình An Nhã bằng vài câu là điều quá dễ dàng.
Nói theo kiểu Ninh Ninh, tuy mẹ cậu bụng dạ xấu xa nhưng còn kém ba cậu lắm.
"Không phải tôi cố ý muốn quên ai. Tính ngược lại thời gian Ninh Ninh ra đời, trùng hợp với khoảng thời gian tôi mất trí nhớ." Diệp Sâm thấp giọng nói: "Cô Trình, lý do của cô không đủ sức thuyết phục, tôi chỉ là muốn biết thằng bé có phải là con trai của tôi không?"
Anh biết, Ninh Ninh là con trai của anh.
Nhưng Trình An Nhã thừa nhận rồi anh mới được Ninh Ninh thừa nhận, vì vậy bất kể thế nào anh nhất định phải có được sự xác nhận của cô!
"Tôi chỉ muốn nghe thằng bé gọi tôi một tiếng ba!" Giọng nói Diệp Sâm trầm ấm, cổ họng trượt lên trượt xuống, trong giọng nói lộ ra sự thấp thỏm: "Chẳng lẽ ngay cả mong muốn nhỏ nhoi như vậy mà cô cũng không đồng ý sao?"
Trái tim Trình An Nhã như bị bóp nghẹt, nghẹn ngào chua xót. Giọng điệu này của Diệp Sâm khiến cô cực kỳ đau lòng!
Giống như là…cô nhớ lại lúc Ninh Ninh còn nhỏ, ôm vết bầm hỏi cô tại sao Ninh Ninh không có ba? Khoảnh khắc đó cũng giống bây giờ, lòng đau như cắt!
Trong lòng cô kịch liệt đấu tranh, cô biết Diệp Sâm cô đơn quá lâu, quá khao khát tình cảm gia đình, anh muốn nhận Ninh Ninh, đó là bản tính của con người!
Nhưng…
Diệp Tam Thiếu, làm người cũng đừng quá không tử tế như vậy. Cứng rắn không được lại dùng thái độ mềm mỏng. Từ trước tới nay con người của cô cứng mềm đều không ăn thua. Nhưng khi Diệp Sâm nói ra đây là mong muốn của anh bằng giọng điệu đau lòng như vậy...
Trình Anh Nhã vẫn dao động!
"Cô Trình!" Diệp Sâm kêu lên, nhìn cô mong đợi. Trong mắt hiện lên vẻ háo hức thuần khiết, như thể nếu cô phủ nhận, anh sẽ mất đi toàn bộ ánh sáng.
Đừng nhìn cô bằng ánh mắt này được không?
"Đây là con trai của tôi!" Một lúc lâu, Trình An Nhã mới lên tiếng nói.
"Không ai phủ nhận điều này!” Diệp Sâm thấp giọng nói: "Nhưng việc này cũng không cản trở việc nó là con trai của tôi đúng phải không?"
Trình An Nhã ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt Diệp Tam thiếu sâu thẳm, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt yên tĩnh của cô, Trình An Nhã không biết có nên tiếp tục phủ nhận hay không, nếu là Diệp Sâm luôn lạnh lùng nghiêm nghị, cô có thể phủ nhận đến cùng.
Đáng tiếc tên quỷ quyệt này lại diễn vai bi, khiến lòng cô dâng lên tia thương hại.
Cô biết rõ anh đang giả vờ nhưng vẫn đau lòng.
Trình An Nhã, mày thật ngốc!
"Quên đi!" Cô thở dài tự nhủ. Phủ nhận cũng vô nghĩa. Bây giờ khoa học kỹ thuật tiến bộ như vậy, chỉ cần anh đi xét nghiệm AND là sẽ biết ngay. Đến lức đó chứng cứ chắc như vậy, cô có chối cũng vô ích.
"Quả thật... Là con trai của anh!" Trình An Nhã chậm rãi nói, sau đó còn sốt ruột bổ sung thêm một câu: "Anh không được giành thằng bé với tôi!"
Diệp Sâm mím môi, mỉm cười. Rất tốt, cuối cùng cũng chịu nhận rồi!
Nụ cười kia cực kỳ khác lạ!
Trình An Nhã chợt nhận ra, cô tức giận đến muốn đấm vào nụ cười rạng rỡ của anh, người này đã biết chuyện từ lâu lại còn đến ép cô?
"Anh đã biết rồi?" Trình An Nhã sa sầm mặt.
Diệp Sâm cười khoái chí, khiến Trình An Nhã giận nghiến răng: "Tôi có nói tôi không biết sao? Tôi chỉ muốn cô thưa nhân thôi cô Trình à?”
Lần này đến lượt anh chọc giận cô. Nhất thời tâm trạng của anh bỗng trở nên vui vẻ. Trên mặt tràn đầy nụ cười. Phiền muộn bị cô chọc giận lúc nãy cũng bay sạch. Thậm chí anh còn thấy ánh mặt trời hôm nay rực rỡ hơn nhiều.
Rốt cuộc cũng có thể nghe được con trai gọi anh bằng ba rồi.
Tuy làm ba ở tuổi hai mươi bảy còn rất sớm nhưng Diệp Sâm không quan tâm. Chẳng những không quan tâm mà còn rất cảm ơn Trình An Nhã đã sinh cho anh một đứa con trai giỏi giang như vậy. Nhưng anh sẽ không nói tâm trạng này cho Trình An Nhã nghe đâu.
Rốt cuộc Ninh Ninh đang nghe lén cũng hiểu được tại sao gen của cậu lại mạnh như vậy?
Thật sự không phải đột biến gien!
Bởi vì ba mẹ cậu đều là những người rất… không bình thường.
Trình An Nhã nghiến răng, nếu có dao ở đây, cô đúng là sẽ suy nghĩ coi anh như tấm bia phóng thẳng tới: "Tại sao?"
"Con trai nói, chỉ cần cô thừa nhận, thằng bé sẽ nhận!" Diệp Sâm cười nói thưởng cho cô một câu trả lời.
Khóe mắt Trình An Nhã giật giật, cô không khỏi chửi thầm. Người đàn ông này đổi giọng nhanh thật. Con trai? Hứ, ngoài cung cấp một con t*ng trùng ra, anh còn làm gì nữa?
Quên đi, thừa nhận thì thừa nhận, đâu có gì to tát.
Đột nhiên, Diệp Sâm nghiêng người về phía trước, thân hình cao lớn thẳng tắp cơ hồ bao phủ lấy thân thể của cô, hai tay anh đè lên hai bên người Trình An Nhã, đem nhốt cô giữa anh và bức tường, hơi thở ấm áp phả vào chóp mũi cô, Trình An Nhã không cách nào chạy trốn.
"Cô Trình, bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Sâm trầm giọng hỏi. Nếu đã biết là con trai của anh, vậy anh cũng muốn biết tại sao mình có một đứa con trai, đó là kết tinh của tình yêu hay là…
Đúng là Diệp Sâm có vô số phụ nữ, nhưng dựa trên sự hiểu biết của anh về Trình An Nhã, cô không phải là một người phụ nữ tùy tiện ngủ với đàn ông.
Khuôn mặt tinh xảo đột nhiên phóng to trước mặt khiến Trình An Nhã vô cùng căng thẳng. Mùi của Diệp Sâm phả vào mặt khiến cô không cách nào trốn tránh.
Khuôn mặt tinh xảo quyến rũ gần như vậy, cô có thể đếm rõ ràng hàng lông mi hơi cong của anh, một sợi hai sợ... Trong đáy mắt sâu thẳm hiện lên sự hoảng hốt của cô.
Trình An Nhã lúng túng. Người đàn ông này đúng là cao thủ sát gái. Lúc anh ta cố tình thể hiện sự quyến rũ nam tính của mình, chỉ cần là phụ nữ, sẽ bị anh ta hạ gục. Cô thầm mắng mình mê trai, nhưng…
Tư thế mờ ám này rất lúng túng, trong đầu cô không khỏi nhớ lại cảnh tượng kịch liệt đêm đó, trên mặt hiện lên một vệt ửng hồng nhàn nhạt.
Khuôn mặt trắng bệch phơn phớt đỏ, lỗ tai cũng đỏ theo.
Cô lớn từng tuổi này mà chỉ mới gần gũi với một người đàn ông duy nhất là Diệp Sâm. Diệp Sâm lại là tay cao thủ tình trường, Trình An Nhã đời nào là đối thủ của anh.
Tim Trình An Nhã đập như hươu chạy, hai người cách nhau rất gần, Diệp Sâm rõ ràng nghe được tiếng tim đập thình thịch của cô.
Phản ứng ngây ngô này của cô khiến Diệp Sâm rất hài lòng. Tâm trạng cực kỳ vui vẻ, môi mỏng cong lên lộ ra nụ cười quyến rũ.
"Cô Trình, bộ cô đang nghĩ đến những hình ảnh không trong sáng hay sao mà mặt cô đỏ vậy?" Diệp Sâm chế giễu nói. Ngón tay anh bất chợt khẽ vuốt lên mặt cô. Da cô rất trắng mịn, cảm xúc dưới ngón tay tuyệt đến nỗi anh muốn cả đời không tay thu về.
Khoảng cách gần như vậy khiến anh có thể ngửi được mùi thơm từ làn da của cô, thoang thoảng mà quyến rũ.
Khiêu khích!
Đây là khiêu khích trần trụi!
Trình An Nhã muốn thoát ra, nhưng Diệp Sâm đã nhanh chóng giữ chặt cơ thể cô cảnh cáo: "Cô Trình, cô muốn giải phẫu thêm lần nữa à?"
Cô yên lặng!
Đệt!
Anh bắt nạt người tàn tật à?
"Tổng giám đốc Diệp, không phải anh vừa nói chỉ cần biết thằng bé là con trai là được sao?"
"Tôi đổi ý rồi!"