Anh ta rất muốn chạy, nhưng không nhấc nổi chân.
Sắc mặt hoảng sợ, mồ hôi chảy nưa mưa.
Con mắt lộ ra sự hoảng sợ tột độ.
Người kia rõ ràng là một đứa bé xinh đẹp, đáng yêu. Mỗi một hành động đều lộ ra khí chất tao nhã nhưng lại khiến lòng anh ta sinh ra cảm giác khủng hoảng. Sao cậu lại tìm anh ta chứ?
Sao cậu biết anh ta đã đụng bọn họ?
Chết tiệt, nếu biết trước, anh ta đã đụng cậu chết rồi.
"Ông sai rồi? Ông đã làm sai chuyện gì?" Ninh Ninh nhỏ giọng nói.
Diệp Vũ đường ngẩn ra, phản ứng kịp thời, lập tức bụm miệng. Toang rồi. Anh ta lỡ miệng rồi. Chuyện anh ta lái xe đụng mẹ con Trình An Nhã, con phố kia lại không có camera, hẳn là không ai biết mới phải…
"Tôi..." Diệp Vũ Đường nghẹn họng, không nói được lời nào, vừa sợ vừa lo, sắc mặt đỏ bừng khó coi, cả người thoạt nhìn vừa chật vật lại vừa hèn mọn.
Ninh Ninh âm thầm cười khinh bỉ, có quan hệ máu mủ kiểu người này đúng là…
Gia môn bất hạnh!
"Không nói được?" Ninh Ninh cười ngoan ngoãn: "Ban ngày ban mặt lái chiếc lamborghini bản giới hạn đi đụng người, Diệp nhị thiếu, cậu muốn rêu rao cho cả thiên hạ biết sao?"
"Không phải tôi, không phải tôi... Không phải tôi làm..." Diệp Vũ Đường xua tay lia lịa. Ánh mắt hoảng loạn. Mấy người áo đen kia đã ép anh ta sắp điên rồi. Lúc này Ninh Ninh lại còn dùng hình tượng đáng yêu non nớt nói ra những lời khiến người ta hồn vía lên mây. Sự tương phản quá lớn khiến Diệp nhị thiếu vốn tâm lý yếu ớt không thể chịu nổi.
Gần như phát điên.
"Diệp nhị thiếu!" Ninh Ninh chớp mắt, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Tôi quên nói cho ông biết, tôi không giỏi gì hết, chỉ giỏi mỗi máy tính và có trí nhớ siêu phàm mà thôi. Nếu muốn điều tra là xe của ai, ai đụng người, là chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên..."
"Ông chớ chối được không?" Ninh Ninh khó xử nhíu mày. Đôi môi mũm mĩm lóe lên tia châm biếm: "Lúc đi nhà trẻ giáo viên không dạy ông nói chuyện với người thông minh nên thẳng thắn sao? Ông cứ một mực chối đây đẩy như vậy sẽ khiến tôi thấy mình rất ngốc, ok?"
Bạch Dạ bật cười, cảnh tượng này mang đến cho anh ta cảm giác xung kích thị lực rất lớn. Anh ta không nhịn được cười, trên đời này sao lại có đứa bé vừa dễ thương lại vừa nham hiểm thế này chứ?
Nhìn làn da trắng như ngọc, mang theo nét non nớt của trẻ con chưa dứt sữa mẹ, gương mặt còn mang theo nụ cười tao nhã, bất kỳ ai nhìn thấy cũng nghĩ đứa bé này xinh đẹp đáng yêu cỡ nào.
Nhưng cái miệng nhỏ của cậu lại phun ra những lời còn lạnh lùng, tàn nhẫn hơn cả đám phần tử khủng bố bọn họ.
Tuy vừa cười vừa nói nhưng trong đó lộ rõ sự mỉa mai và nguy hiểm. Bạch Dạ đã bắt đầu mặc niệm cho kết cục của Diệp nhị thiếu rồi.
Bạch Dạ nhíu mày, nhịn không được lấy camera mini ra, cột trên cổ tay, ghi lại những hình ảnh này đem về cho bọn họ xem phong cách cực ngầu của cậu nhóc!
"Vâng... tôi sai rồi. Tôi sai rồi. Là tôi đụng, tha cho tôi đi..." Diệp nhị thiếu khóc lóc om sòm. Ngay cả anh ta cũng không biết tại sao mình lại sợ như vậy?
Đáng lý ra anh ta không nên sợ một đứa bé như thế.
Hơn nữa, cậu lại có gương mặt giống hệt Diệp Sâm, từ nhỏ tới lớn số lần anh ta bắt nạt Diệp Sâm còn ít sao?
Lúc Diệp Sâm đến nhà họ Diệp gần như là bộ dạng này. Hai anh em bọn họ vừa đánh vừa mắng, ngược đãi Diệp Sâm khiến anh không thoải mái. Thế mà bây giờ sao anh ta lại sợ thành thế này chứ?
Anh ta không biết!
Rõ ràng anh ta đã lấy hết can đảm muốn lấy nhà họ Diệp ra chèn ép cậu. Nhưng vừa chạm đến cặp mắt sâu thẳm đen kịt kia là anh ta sợ đến nỗi tắt tiếng.
Chỉ có thể run lẩy bẩy.
Đúng là đứa bé đáng sợ!
Chẳng khác nào ác ma đội lốt thiên sứ!
"Thật ngoan!" Ninh Ninh cười, vỗ tay, dùng vẻ mặt như chúa ban ơn nói: "Bây giờ nói đi, ông muốn chết kiểu gì? Tôi sẽ tác thành cho ông!"
Diệp Vũ Đường run như chiếc lá rụng, mồ hôi lạnh tuôn như mưa: "Cầu xin cậu, tha cho tôi… Tôi là bác hai của cậu. Là bác hai của cậu đấy. Cậu không thể giết tôi..."
Ninh Ninh càng cười đáng yêu, lạnh lẽo hơn. Diệp Vũ Đường không nhắc thì đỡ, có lẽ cậu sẽ tốt bụng không để anh ta chịu khổ như vậy, nhưng anh ta đã nhắc thời vậy thì tự tìm đường chết.
"Ngay cả Diệp tam thiếu tôi còn không nhìn, mặt mũi của ông đáng giá bao nhiêu?" Ninh Ninh lạnh lùng nói, vỗ tay: "Đến, chúng ta mô phỏng chơi đụng xe trước nào!"
Cậu sẽ trả lại sự hoảng sợ khi mẹ cậu bị đụng xe gấp trăm ngàn lần cho anh ta.
"Đừng..." Diệp Vũ Đường rít gào. Một người đàn ông mặc đồ đen đi tới, nhấc bổng anh ta lên, kéo anh ta đứng yên, trong khi một người đàn ông mặc đồ đen khác lại lên xe khởi động xe, động tác vô cùng nhanh gọn, dứt khoát.
"Đừng, bỏ tôi ra, tha cho tôi đi... Cái thứ ác ma nhà cậu..."
Ninh Ninh nhướng mày, ác ma à? Ừm, tên gọi không tồi. Cậu lấy cây súng trong tay Bạch Dạ, lên nòng, lạnh lùng chĩa vào Diệp Vũ Đường: "Đứng yên, đừng nhúc nhích! Còn nữa, câm miệng!"
Diệp Vũ Đường sợ tới mức không dám nhúc nhích. Đầu tóc rối bù, bộ âu phục đắt tiền bám đầy bụi đất, hai mắt mở to, tràn đầy sợ hãi, hai chân không ngừng run kịch liệt!
"Rất tốt, không được nhúc nhích, nếu không..." Cánh tay Ninh Ninh nhấc lên, nhắm vào đầu anh ta: "Để lại bộ óc của ông!"
Bạch Dạ vỗ tay, câu nói này đủ lạnh lẽo, đủ ngầu, đủ khí thế!
Đứa bé này đúng là một nhân tài có thể bồi dưỡng!
Chỉ cần cậu muốn, mười năm sau giới súng đạn sẽ do cậu cầm đầu.
Còn khủng bố hơn bọn họ!
Anh ta thấy phần tử khủng bố khét tiếng hàng đầu Jason sắp phải nhường ngôi cho người tài rồi.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, bãi đậu xe tầng hầm âm u, ánh đèn nửa sáng nửa tối, tràn ngập cảm giác kỳ lạ. Diệp Ngọc Đường thấy sống lưng lạnh toát, hai mắt mở to sợ hãi, run rẩy đứng ở đó.
Anh ta không dám nhúc nhích, đứa bé ác ma kia đang cầm súng chĩa về phía anh ta.
Anh ta không nghĩ đứa bé kia sẽ nổ súng, nhưng anh ta vẫn không dám. Tiếng xe nổ máy vang lên bên tai, hai mắt anh ta hoảng sợ nhìn chiếc xe dần lùi xa, nỗi sợ hãi càng lúc càng sâu...
"Tha cho tôi, xin cậu đấy, đừng như vậy, đừng như vậy..." Diệp Vũ Đường cầu xin, bộ dạng chật vật.
Ninh Ninh mỉm cười, nheo mắt lại, nhắm vào anh ta, dùng hành động đơn giản nhất cảnh cáo anh ta, đừng có hành động hấp tấp!
"Khởi động!" Sau khi đã thưởng thức đủ sự hoảng sợ của Diệp Vũ Đường rồi, Ninh Ninh mới cất giọng nói non nớt, càng tăng thêm sự kỳ quặc của bầu hông không khí khủng bố, u ám nơi đây…
Chiếc xe lao hết tốc độ về phía Diệp Vũ Đường…
"A... A..." Diệp Vũ Đường thét chói tai, vang vọng cả bãi đậu xe, hết lần này đến lần khác.
Bạch Dạ lắc đầu, cười khinh thường. Đúng là mất mặt!
Ninh Ninh mỉm cười, quyến rũ mê người. Cậu phát hiện cảm giác cầm sũng chĩa vào người khác rất sướng, cậu nên học bắn súng thôi.
Một tiếng phanh gấp vang lên, trên mặt đất vẽ ra một vết dài, chiếc xe dừng cách Diệp Vũ Đường một tấc...
Xe tắt, người đàn ông bước xuống xe.
Im lặng đứng bên cạnh.
Diệp Vũ Đường suýt chút nữa sợ phát điên, mặt cắt không còn hột máu, từ đáy quần nhỏ ra ít chất lỏng.
Một vũng nước trải dài trên mặt đất
Bạch Dã bật cười, giọng điệu cực kỳ giễu cợt: "Sợ tè ra quần rồi?"
Ninh Ninh nghiêm túc gật đầu: "Hình như là vậy!"