Sắc mặt Diệp Sâm nghiêm túc, ngồi trên ghế, để Ninh Ninh ngồi bên cạnh, mắt nhìn về phía phòng phẫu thuật, anh rất thành thật trả lời: "Chú còn chưa nghĩ ra!"
Câu trả lời này khiến Ninh Ninh rất hài lòng.
Chưa nghĩ ra có nghĩa là anh sẽ suy nghĩ cẩn thận giữa anh và mẹ cậu nên làm gì.
"Thật ra, con cũng muốn ba con biết ông ấy có một đứa con trai là con, nhưng hạnh phúc của mẹ còn quan trọng hơn ước muốn của con!" Ninh Ninh ngầm nói rõ lựa chọn của cậu.
Nếu ngày nào đó bắt buộc cậu phải chọn lựa giữa mẹ và ba, chắc chắn cậu sẽ chọn mẹ. Bởi vì cậu đủ lớn mạnh, dù Diệp Sâm cũng không thể chia cách bọn họ.
Đương nhiên nếu không có lựa chọn này thì tốt hơn.
Diệp Sâm nhìn thật sâu vào gương mặt giống mình y đúc, bỗng thấy trong lòng đau âm ỉ. Vấn đề này hình như quá nghiêm túc rồi. Có vẻ như đứa bé này cố ý nói cho anh biết.
Diệp Tam Thiếu gần như có thể khẳng định cậu bé biết gì đó nhưng không muốn nói. Bởi vì Diệp Sâm nghĩ tới Trình An Nhã đang nằm bên trong, trong lòng hơi chùng xuống. Anh đổi chủ đề: "Người đàn ông lúc nãy là ai? Cậu ta có thể cứu mẹ con thật sao?"
Ninh Ninh gật đầu, mỉm cười nói: "Bạch Dạ, nếu anh ta không cứu được, phỏng chừng không ai có thể cứu được nữa."
"Bạch Dạ?" Diệp Sâm nhíu mày ngạc nhiên. Năm ngoái trong giới cũng có tin đồn về liên đến chuyện của Bạch Dạ.
Lần đó, Sở Ly và Hắc J ở cảng Luân Đôn giao dịch súng đạn với thương nhân Mexico, bị người ta ám hại. Cả người Sở Ly bị bắn hai mươi ba phát, nghe nói tim bị bắn trúng hơn năm phát, rất nhiều người nói chết ngay tại chỗ.
Ai biết một tháng sau, Sở Ly tỉnh lại.
Mà bác sĩ điều trị chính, là Bạch Dạ.
Một người đàn ông với có y thuật tuyệt đỉnh.
Năm ngoái chuyện này gây chấn động lớn. Hầu như ai tham gia buôn bán vũ khí và buôn bán kim cương cũng đều biết.
Diệp Sâm nghe được cũng thấy rất vi diệu, anh cũng từng nghĩ đó chỉ là thế thân của Sở Ly mà thôi. Ai biết, giới súng đạn không hề rung chuyển, hết thảy mọi thứ đều ngay ngắn trật tự. Lúc này anh mới tin quả thật có người có thể cải tử hồi sinh.
Ninh Ninh nghe Diệp Sâm nhắc đến chuyện này, chỉ khẽ cười. Thật ra ai có khả năng cải tử hồi sinh chứ?
Quả thật y thuật của Bạch Dạ rất cao siêu, nhưng vẫn chưa đến mức trái với quy luật tự nhiên được.
"Sao con biết anh ta?" Diệp Sâm trầm giọng hỏi. Trong lòng hơi lo lắng. Ai mà không biết Bạch Dạ này có quan hệ tốt với ba phần tử khủng bố đứng đầu thế giới kia. Nhưng sao thằng nhóc này lại quen biết với mấy phần tử đặc biệt kia chứ?
Ninh Ninh cười khan, tìm lý do: "Lúc con và mẹ ở Luân Đôn, Bạch Dạ nợ ân tình của con, trùng hợp anh ta ở thành phố A, nên sẵn tiện mời anh ta đến trả nợ ân tình."
Ninh Ninh nói rất bình tĩnh, giọng nói non nớt nghe rất thuyết phục, người bình thường nghe được sẽ không nghi ngờ cậu đang nối dối.
Diệp Sâm cũng không tìm được sơ hở, nên không truy cứu nữa.
Anh không thể ngờ con trai mình không chỉ biết Bạch Dạ, mà còn biết đến ba tên khủng bố hàng đầu thế giới, đã vậy còn âm thầm giải quyết hết trở ngại cho mọi cuộc giao dịch của bọn họ.
"Tai nạn xe là chuyện gì?" Lúc nãy Diệp Sâm đã hỏi ba Trình, giờ lại hỏi Ninh Ninh.
Ninh Ninh híp nửa mắt, căm giận sục sôi, giận dữ nói: "Con cũng không biết, phía sau đột nhiên có một chiếc xe lao tới, mẹ đẩy con ra nhưng bản thân lại bị thương, còn hung thủ thì bỏ chạy."
Nếu mẹ không đẩy cậu ra, thì chiếc xe đã đâm vào cả hai người rồi.
Rõ ràng, đây là vụ cố ý giết người!
Nhưng cậu không muốn nói cho Diệp Sâm biết.
Bất kể là ai làm, lần này nhất định cậu sẽ khiến kẻ đó trả giá thê thảm.
Hại mẹ cậu suýt nữa mất mạng, cậu muốn mạng đền mạng.
Cậu biết nhãn hiệu xe kia. Là Lamborghini phiên bản giới hạn, người có thể lái siêu xe này chắc chắn là con nhà giàu.
Anh ta dám rêu rao đụng người giữa ban ngày ban mặt, nhất định nhà anh ta có chỗ dựa. Bằng không, anh ta sẽ không dám hống hách lái chiếc Lamborghini đi đụng người như vậy.
Nếu giao chuyện này cho cảnh sát, dù bắt được người thì thế nào? Rốt cuộc cũng chỉ là đến hiện trường làm cho có lệ, cuối cùng hung thủ cũng ung dung ngoài vòng pháp luật, cùng lắm chỉ đến Cục cảnh sát uống cà phê rồi về.
Sao cậu có thể chấp nhận cho chuyện này xảy ra được?
Hễ sinh vật nào uy hiếp đến tính mạng mẹ cậu, cậu đều không tha!
Cậu chỉ có thể âm thầm làm việc này, càng ít người biết càng tốt.
Cậu vẫn hy vọng mình là một đứa trẻ xuất sắc vừa dễ thương lại vừa thông minh ngoan ngoãn trong mắt ba. Đừng chưa ra mắt đã làm hỏng hình tượng, xấu hổ cỡ nào!
"Chú đã cho người đi điều tra chuyện này. Chắc chắn sẽ làm ra cho nhẽ, con đừng lo." Diệp Sâm sờ đầu cậu nhóc.
Tuy rằng hai bên che giấu lẫn nhau, nhưng tác phong làm việc của hai ba con giống nhau như đúc. Diệp Sâm cũng đã sai người âm thầm điều tra rồi.
Nếu là tai nạn ngoài ý muốn thì ít nhất cũng phải đánh cho kẻ đó tàn phế rồi đưa đến Cục Cảnh sát.
Nếu là mưu sát thì người kia cũng đừng hòng sống sót!
Dám đụng người khác thành như vậy, anh ta phải chuẩn bị tâm lý bị trả thù.
Nhưng Diệp Sâm nghĩ, việc này cùng lắm là ngoài ý muốn, bởi vì mẹ con hai người không gây thù chuốc oán đến mức bị người khác mưu sát.
Bất kể thế nào, anh tuyệt đối sẽ không để chuyện này kết thúc không rõ ràng như vậy.
Ninh Ninh gật đầu, ừm, xem ra phải để Sở Ly tạo manh mối giả, đánh lạc hướng người của ba. Cậu muốn chính tay xử lý việc này, không muốn Diệp Sâm can thiệp vào.
Bởi vì theo trực giác, cậu thấy chuyện này có liên quan đến Diệp Sâm.
Lỡ như…
Hai ba con bụng dạ đen tối đều có tính toán riêng của mình nên cả hai đều yên lặng một hồi.
Diệp Sâm lẳng lặng nhìn gò má của Ninh Ninh, càng nhìn càng cảm động, càng nhìn càng kiêu ngạo.
Còn Ninh Ninh lại đang suy nghĩ, làm cách nào khiến cho kẻ thù chết đẹp hơn một chút.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tuy tinh thần Ninh Ninh rất mạnh mẽ, nhưng cơ thể vẫn rất nhỏ yếu. Cậu lại có thói quen ngủ trưa, hơn nữa bây giờ lại biết An Nhã sẽ không sao, cậu nhóc cũng thả lỏng hơn nhiều, cơn buồn ngủ ập tới, ngồi ngủ gật trên ghế.
Diệp Sâm nhìn không quen, duỗi tay dè dặt để cậu lên trên đùi mình, tay chân vụng về ôm cậu nhóc vào lòng.
Ninh Ninh buồn ngủ nên không để ý, cậu bé tìm một vị trí thoải mái, ôm Diệp Sâm rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Con trai của anh!
Diệp Sâm nở nụ cười ấm áp.
Gương mặt thường ngày lạnh lùng, lúc này lại trở nên dịu dàng, mềm mại, say đắm lòng người như thể trở thành một người khác.
Nhưng khi nghĩ tới Trình An Nhã, cơn lửa giận bỗng xông lên đầu. Người phụ nữ đáng chết này thế mà lại dám giấu anh lâu như vậy. Tốt nhất là cô phải cho anh một lý do hoàn mỹ.
Rõ ràng lúc này tận đáy lòng Diệp Sâm đã thừa nhận đây là con trai của anh.
Dù Trình An Nhã có phủ nhận, dù không làm giám định ba con, Diệp Sâm cũng chắc như đinh đóng cột!
Diệp Sâm thất thần nhìn gương mặt nhỏ giống hệt mình, không khỏi thầm than sự kỳ diệu của tạo hóa.
Diệp Sâm cứ ôm cậu bé như vậy, cảm nhận được sự mềm mại chưa từng có từ đáy lòng. Anh lưu luyến nhìn gương mặt của cậu, tựa hồ nhìn bao lâu cũng không thấy đủ.
Đột nhiên di động của anh vang lên, Diệp Tam Thiếu vốn muốn tắt máy nhưng màn hình hiển thị tên người gọi là ông Diệp, anh chau mày, nhận máy.
"Mày về nhà ngay!" Giọng ông Diệp truyền đến từ chiếc máy lạnh lẽo, người nghe máy bên này nghe được mà thấy lạnh sóng lưng.