Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, quá tốt rồi. Cậu bé nói tên và địa chỉ bệnh viện, Sở Ly chuyển lời cho Bạch Dạ, sau đó lại đưa số điện thoại của Ninh Ninh cho Bạch Dạ. Lúc này mới cúp máy.
"Ninh Ninh thật đúng dịp, anh ta cũng ở thành phố A, bây giờ đang đi đến bệnh viện. Cậu đừng lo, sẽ đến kịp thôi. Với y thuật của Bạch Dạ, người chết cũng có thể cứu sống lại được!"
Ninh Ninh gật đầu, từ sân bay đến bệnh viện một tiếng là đủ rồi.
Quá tốt rồi!
"Chắc không phải là tai nạn bình thường đấy chứ?" Sở Ly là ai chứ? Nhìn sắc mặt cậu bé là anh ta đã biết việc này không đơn giản. Tuy cậu bé này còn nhỏ, nhưng tâm lý còn vững vàng gấp mười lần người lớn. Nếu là chuyện ngoài ý muốn, cậu bẽ sẽ không bày ra dáng vẻ sát khí đằng đằng như vậy.
Ninh Ninh lắc đầu: "Không phải tai nạn bình thường, đợi sau khi mẹ tôi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, tôi sẽ từ từ tính món nợ này!"
Gương mặt cậu bé lạnh như băng, sát khí tiêu điều mang theo vài phần ngông cuồng. Ai dám đụng đến mẹ cậu, cậu sẽ khiến người đó trả giá gấp trăm lần!
"Có cần tôi giúp một tay không?"
"Cần! Bây giờ tôi phải lo cho mẹ, anh giúp tôi điều tra biển số xe này..." Ninh Ninh cười khinh khỉnh báo ra biển số xe: "Lamborghini bản giới hạn. Hừ, thành phố A này có mấy người có thể lái được loại xe này. Anh ta đúng là coi trời bằng vung!"
Ninh Ninh nghiến răng ken két, gằn từng chữ. Rõ ràng đây là đồng thời mưu sát. Mẹ cậu chưa từng xúc phạm ai, ai sẽ giết mẹ cậu chứ?
Nhưng cho dù là kẻ nào cũng đều có một kết cục chết chắc rồi!
Sở Ly gật đầu, búng tay: "Rõ rồi, cậu chờ tin của tôi!"
Ninh Ninh gật đầu: "Tôi đến bệnh viện trước đây!"
Ninh Ninh tắt máy tính, ra ngoài đến thẳng bệnh viện.
Lúc này trong bệnh viện, ba Trình ngạc nhiên nhìn Diệp Tam Thiếu, trợn mắt ngoác mồm…
Cậu ta là ba của Ninh Ninh?
Giống như đúc!
Nhưng sao ông lại nghe An Nhã nói ba của Ninh Ninh chết rồi?
Ba Trình đầu óc mơ hồ, An Nhã chưa biết sống chết ra sao, thế mà lúc này lại xuất hiện một Ninh Ninh lớn khác. Trong lòng ông rối như tơ vò, không hiểu nổi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chỉ muốn đợi Ninh Ninh đến rồi hỏi sau.
Bác sĩ rất kính trọng Diệp Tam Thiếu, đương nhiên nghĩ bọn họ là người một nhà. Đứa bé kia là con trai của Diệp Tam Thiếu, chả trách lại hung hăng như vậy.
Thời gian chờ đợi là dày vò con người ta nhất!
Ba Trình chỉ nói sơ qua về tai nạn xe cộ. Người gây ra tai nạn đã chạy mất dép, An Nhã bị thương nặng vì bảo vệ Ninh Ninh. Còn những chuyện khác ông cũng không biết gì.
Diệp Sâm lập tức gọi điện thoại sai người đi điều tra vụ tai nạn. Đụng người khác rồi muốn bỏ chạy à? Trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy?
Tốt nhất là giấu kỹ một chút. Nếu không bị anh điều tra ra được, tôi sẽ khiến anh hối hận vì đã sinh ra trên đời này!
"Diệp Tam Thiếu, tình trạng của bệnh nhân rất nguy hiểm, cậu đừng nghe lời tùy hứng của cậu chủ nhỏ..." Sau khi kiểm tra cho An Nhã xong, bác sĩ lại đi ra, trên trán rịn mồ hôi lạnh. Ít nhiều gì ông ta cũng nghe những lời đồn về Diệp Tam Thiếu từ trong miệng người khác.
Nghe đồn anh là một người máu lạnh vô tình. Sau khi cắt chân, tuy người bệnh sẽ mất một chân, nhưng tốt xấu gì cũng sống được. Nếu cứ kéo dài chờ chết, đến lúc đó mọi tội lỗi đều đổ lên đầu bệnh viện.
Sao có thể tin tưởng lời của đứa bé kia được chứ?
Bác sĩ vô cùng khó xử. Trong sự nghiệp làm bác sĩ của mình, ông ta chưa bao giờ gặp phải chuyện khó nhằn như thế này.
Rất thách thức khả năng chịu đựng của ông ta.
"Cậu chủ nhỏ?" Diệp Sâm nghi ngờ hỏi. Ý của ông ta là nói con trai của Trình An Nhã sao? Anh cũng không nghĩ nhiều. Nói thật, anh cũng rất lo lắng, người phụ nữ bên trong sống chết còn chưa biết, bệnh tình lại phức tạp, lỡ có bề gì, chính anh cũng sẽ hối hận không kịp!
"Rất nặng sao?" Diệp Sâm hỏi.
Bác sĩ nghiêm túc gật đầu. Vô cùng nghiêm trọng.
Diệp Sâm phất tay, ra hiệu cho bác sĩ yên lặng, anh cần bình tĩnh một chút.
Người đàn ông đi tới bên cửa sổ, gió thổi nhè nhẹ, hơi nóng mùa hè thổi tới khiến người ta càng thêm cáu kỉnh. Diệp Sâm siết chặt tay, cả người cứng ngắc, sự bình tĩnh của anh cũng đang đứng bên bờ sụp đổ.
Trình An Nhã, cô phải sống!
Ngoài câu nói này ra, anh cũng không biết nói gì!
Tất cả những kỷ niệm của cả hai từ lúc gặp nhau đến hôm nay cứ hiện về trước mặt, từng hình ảnh vụt qua tâm trí anh như một thước phim.
Thật ra kỉ niệm của người kia và anh không nhiều, nhưng Diệp Tam Thiếu lại thấy tất cả những ký ức thuộc về họ đều sống động rõ ràng như đã khắc sâu vào tâm trí anh.
Bên ngoài nhà hàng, người phụ nữ liều lĩnh nhào vào lòng anh. Khoảnh khắc cô ngước mắt lên, một thoáng kinh hồng. Anh nhình thấy môt đôi mắt sáng ngời, đẹp đến mức gần như ngưng tụ sắc màu của cả thế giới.
Giây phút đó, Diệp Tam Thiếu cảm nhận rõ trái tim vốn tĩnh lặng như mặt hồ của mình bỗng gợn sóng.
Sau khi biết cô là bạn gái của Dương Trạch Khôn, Diệp Sâm vô cùng tức giận. Anh không hiểu tại sao anh lại có cảm xúc mãnh liệt với một người phụ nữ xa lạ như vậy. Rất muốn kéo cô vào lòng độc chiếm.
Thời gian cô làm thư ký của anh, rất xứng chức.
Là cánh tay đắc lực khó có được của anh. Vô cùng ăn ý, như thể bọn họ đã quen thuộc mấy chục năm rồi. Một ánh mắt, cô liền biết ở hoàn cảnh nào, nên nói gì, làm gì, chưa từng sai sót.
Tình cờ phát hiện cô trông giống với người phụ nữ đó, Diệp Sâm cảm thấy trong lòng có thứ gì đó sắp vỡ nát.
Như một viên pha lê, đẹp đẽ, nhưng mỏng manh, vừa đụng đã vỡ.
Đệt!
Cô giống hệt người phụ nữ kia, chỉ là trùng hợp sao?
Thời gian đó, anh khiến cô khó xử đủ đường. Anh rất muốn xé cô thành trăm mảnh, khiến cô đau đến sống không bằng chết, bồi thường những đau khổ mà anh đã chịu đựng.
Lý trí nói cho anh biết, chỉ là dung mạo giống nhau mà thôi.
Những ngày đó, Diệp Sâm đấu tranh tâm lý rất dữ dội, muốn đi điều tra nhưng sợ biết kết cục, lại kêu người ngăn cản giữa chừng. Anh chưa bao giờ có tâm trạng mâu thuẫn như vậy.
Thậm chí anh còn có ý nghĩ muốn đuổi việc cô.
Anh nhắm mắt làm ngơ, xem như xong chuyện, tránh cho nhất thời xốc nổi, không nhịn được bóp chết cô.
Nhưng mỗi ngày đi làm đều thấy gương mặt tươi cười của cô, vô cùng khiêm tốn nói: Tổng giám đốc Diệp, chào buổi sáng!
Anh lại cảm thấy, mặt trời hôm nay vô cùng rực rỡ.
Ý nghĩ muốn đuổi việc cô lại bị gián đoạn.
Diệp Tam Thiếu cũng từng phân tích tâm lý của mình. Anh thấy chắc =mình đã điên rồi. Rõ ràng biết nụ cười của người phụ nữ kia là giả, cố ý mang theo một mặt nạ, nhưng anh vẫn ngu ngốc say đắm.
Nếu không phải là điên rồi thì vì lý do gì?
Tiệc mừng thọ của ông cụ Dương, Diệp Sâm cũng không nghĩ sẽ lợi dụng Trình An Nhã. Nếu không phải Dương Trạch Khôn gọi điện tới khiêu khích, bảo anh đừng đụng đến Trình An Nhã thì anh hoàn toàn không muốn lợi dụng cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!