Đỗ Hân Dĩnh đi lên xoa ngực Bắc Minh Hạo: “Hạo, anh nên tỉnh táo lại đi, cô ta đã hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của anh rồi, anh đừng lưu luyến nữa, cô ta không thuộc về anh đâu, chỉ có em và con mới thật sự thuộc về anh mà thôi.”
Dường như Bắc Minh Hạo vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại từ cơn chấn động, ánh mắt anh vẫn còn chất chứa cơn sốt ruột và nỗi giận sôi trào pha lẫn với sự bất an khôn nguôi.
Đỗ Hân Dĩnh đều nhìn thấy cả, trong lòng cô ta chợt thấy lạnh lẽo, càng hận Trương Tuyết Chi thấu xương. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ỷ dịu dàng khuyên giải: “Anh Hạo đừng nhớ nhung cô ta nữa, sau này mẹ con em sẽ luôn bên anh…”
Bắc Minh Hạo nhíu mặt lông mày tạo thành đường thẳng chạy giữa trán, ánh mắt anh u ám, không cam tâm, tựa như con rắn độc đang vướng trong tầm mắt của anh ta vậy.
Anh có quá nhiều thứ muốn có, những thứ không muốn cũng quá nhiều, nhưng mà, chỉ có mỗi người con gái ấy là anh lại lưu luyến không nỡ để mất đi.
Bắc Minh Hạo bỗng quay người, im lặng bỏ đi.
“Hạo!” Đỗ Hân Dĩnh muốn cản anh ta lại, nhưng cô ta chỉ bắt kịp bóng lưng vô tình của anh.
Đỗ Hân Dĩnh ngẩn ngơ đứng ngoài cửa, bộ áo ngủ mỏng manh trên người bị gió thổi tung bay phấp phới, lửa giận trong lồng ngực lại càng lúc càng bùng cháy rừng rực…
Bắc Minh Hạo lái xe với tốc độ cao nhất, nhắm thẳng vào nhà của thị trưởng mà đi, lúc đến nơi mới đạp chân ga dừng lại.
Anh ta ngồi trong xe, siết chặt bánh lại nhìn vào bên trong khu nhà, hận không thể tiến vào đó lôi cô gái ấy ra, nhét vào cốp xe của mình, bắt cóc cô ấy đi.
“Chết tiệt!” Anh ta bực bội đập mạnh xuống vô lăng, rít lên một tiếng chói tai, làm thu hút sự chú ý của bảo vệ ở khu vực này.
Bọn họ đã từng nhìn thấy chiếc Audi A8 này, trước đây chủ nhân của nó đã từng đến đón người tình trong mộng, cô Trương, của bọn họ mấy lần. Chỉ có điều không biết lần này anh ta đậu ở đây làm gì, đang đợi cô Trương à?
Bắc Minh Hạo châm điếu thuốc rồi ngậm vào trong miệng, anh ta nghiêng đầu tựa vào lưng ghế, nhìn vào bên trong cái sân tối tăm trong tiểu khu. Lời nói của Đỗ Hân Dĩnh vẫn còn quanh quẩn bên tai anh ta, cô ta nói, ngày mai Trương Tuyết Chi sẽ đi đăng ký kết hôn với Tiêu Chí Khiêm…
Anh ta rít thuốc vào rồi chầm chậm thở ra vòng khói, đột nhiên nở nụ cười lạnh.
Tiêu Chí Khiêm, anh cũng ghê gớm thật, chỉ là một kẻ lớn lên trong cô nhi viện lại có thể gia nhập Hồng Môn Giai Trĩ Đường, thậm chí có thể kêu mưa gọi gió, không gì không làm được ở thành phố A. Đối với anh, thật ra nhà họ Tiêu vốn chẳng có gì quan trọng, nhưng cho dù là vậy, anh vẫn không muốn bỏ cuộc, bây giờ đến cả Trương Tuyết Chi cũng đã trở thành người phụ nữ của anh ta rồi.
Nhà họ Tiêu, Trương Tuyết Chi…Hễ là thứ anh muốn, Tiêu Chi Kiêu cũng chưa từng bỏ qua.
Vào lúc này chợt có người đi đến, nhẹ nhàng gõ vào cửa kính, anh quay đầu nhìn sang rồi hạ kính xuống.
“Chào anh, có phải anh đang đợi ai không?”
Bảo vệ trong tiểu khu tò mò hỏi, chiếc xe này đã dừng ở đây lâu lắm rồi, cũng không thấy có bất kỳ động tĩnh nào cả.
Bắc Minh Hạo gật rồi lại lắc đầu: “Người tôi đợi có thể không có đây.”
“Không đâu, cô Trương có nhà mà, bằng không thì để tôi giúp anh tìm cô ấy là được rồi.” Bảo vệ rất nhiệt tình.
“Vậy à, thế thì cảm ơn cậu.” Bắc Minh Hạo ném tàn thuốc đi rồi nở nụ cười cảm kích với cậu ta.
“Không cần khách sáo đâu.” Bảo vệ quay về phòng trực, gọi cho nhà họ Trương một cuộc.
Bên kia đầu dây, Trương Tuyết Chi nghe thấy có người tìm cô bèn báo cho ba một tiếng, rồi mới mặc áo khoác chạy ra ngoài. Lúc đến cổng nhìn thấy chiếc Audi đậu đằng kia cô chợt nhíu mày.
Bảo vệ ló đầu ra: “Cô Trương đấy à, bạn của cô đợi cô lâu lắm rồi.”
Trương Tuyết Chi miễn cưỡng nở nụ cười: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo!” Dàn bảo vệ đều tôn Trương Tuyết Chi thành người tình trong mộng, chỉ cần là chuyện có liên quan đến cô, bọn họ đều vô cùng nhiệt tình.
Trương Tuyết Chi sửa sang lại quần áo rồi chạy đến bên đường đối diện, Bắc Minh Hạo nhìn thấy cô, ánh mắt anh ta chợt sáng lên rồi mở cửa xuống xe, còn chưa đợi cô mở miệng đã ôm chầm cô vào lòng, chặt đến mức khiến cô hít thở không thông: “Em đừng gả cho người khác! Đừng gả cho người khác!”
Trương Tuyết Chi vùng vẫy nhưng không thoát khỏi tay anh ta, cô lạnh mặt nói: “Bắc Minh Hạo, nếu anh không muốn tôi hét có người bất lịch sư thì tốt nhất thả tôi ra ngay.”
Bắc Minh Hạo cắn răng, sau khi ôm cô chặt hơn một thoáng mới đành buông tay, đứng đối diện cô, nhìn thẳng vào cô với ánh mắt phức tạp: “Chỉ cần em đồng ý không gả cho người khác, em muốn gì cũng được! Cho dù là bất kỳ thứ gì! Chỉ cần em đừng gả cho anh ta!”
Trương Tuyết Chi phì cười: “Tôi chỉ muốn có mỗi mình Tiêu Chí Kiêm mà thôi, ngoại trừ anh ấy ra, tôi không còn hứng thú với bất kỳ thứ gì nữa hết.”
“Chết tiệt! Em cứ phải dày vò anh như vậy sao?” Bắc Minh Hạo kích động giữ chặt vai cô, ánh mắt tựa như sắp xẹt ra lửa đến nơi: “Trương Tuyết Chi, yêu nữ nhà em! Em làm anh phát điiên đến nơi rồi, em có biết không?”
Trương Tuyết Chi không nói gì, chỉ hờ hững nhìn anh ta.
“Bị Tiêu Chí Khiêm đá ra khỏi nhà họ Tiêu, anh không quan tâm! Bị anh ta khống chế bất động sản đứng tên mình anh cũng không quan tâm! Nhưng mà, anh không thể nhường em cho anh ta!” Anh gằn từng câu từng chữ: “Anh không biết em đã làm gì anh mà anh cứ nhớ nhung em mãi không nguôi, từ lúc rời khỏi bờ biển thì trong đầu anh chỉ toàn là em thôi! Má nó anh muốn điên rồi, anh không quan tâm đến gì nữa cả, anh chỉ cần em thôi!”
Trương Tuyết Chi phì cười: “Bắc Minh Hạo, anh đừng nói như mình là tình thánh vậy, anh yêu tôi hay anh không cam tâm?” Cô nhìn anh chằm chằm, mỗi một câu mỗi một chữ đều sắc sảo: “Không có được tôi làm anh cảm thấy mất mặt đúng không? Tôi lựa chọn tên điên trong miệng anh, chứ không phải là anh nên lòng kiêu ngạo và sự tự tôn của anh không chấp nhận nổi, đúng không?”
Cô đẩy tay anh ta ra, ngón tay mảnh khảnh chỉ vào lồng ngực anh: “Tôi rất muốn biết rốt cuộc anh có tim không? Từng câu từng chữ đều bảo yêu Đỗ Hân Dĩnh, nhưng lúc người ta mang thai con của anh thì anh lại chạy đến tỏ tình với tôi? Bắc Minh Hạo, tình yêu của anh rẻ mạt như vậy sao? Trước đây đúng là tôii mù rồi nên mới…”
Cô bỗng im bặt không nói dứt câu, lông mày nhíu lại: “Thôi đi, tôi không còn gì để nói với anh nữa hết.”
Cô muốn đi, Bắc Minh Hạo lại kéo cô lại, giống như người sắp chết đuối trong phút chốc bắt được cành cỏ vậy: “Mới thế nào? Nói cho anh biết? Mới thế nào?”
“Không có gì hết! Anh buông tay ra!” Trương Tuyết Chi sốt ruột.
Bắc Minh Hạo lại giữ chặt tay cô, ép cô đến trước cửa xe, ánh mắt anh ta đỏ ngầu, nhìn cô trân trân rồi nói từng câu từng chữ: “Trương Tuyết Chi, có phải em từng yêu anh không?”
Trương Tuyết Chi chấn động, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lạnh sắc bén như dao: “Không có!”
Cô càng chắc chắn, càng lạnh lùng như thế, Bắc Minh Hạo càng tin tưởng đây là sự thật, anh không biết nổi mình hưng phấn hay thất vọng mà chỉ siết chặt cổ tay cô: “Em có!”
Hiện giờ, rốt cuộc anh đã hiểu tại sao trước đó cô cứ hay nhìn mình với ánh mắt đau thương.
Tại sao lúc ở bờ biển cô lại buồn bã như vậy!
Hóa ra là tại cô từng yêu mình!
Vừa nghĩ đến đây anh ta đã không khống chế được cơn kích động: “Rõ ràng em từng yêu anh, sao em lại không thừa nhận chứ?”
“Buông tay ra!” Trương Tuyết Chi bị anh siết đến đau, cô nhấc chân đá về phía anh ta, Bắc Minh Hạo từng dính đòn một lần nên bây giờ đề phòng trước, anh mạnh mẽ chặn chân cô lại rồi kẹp chặt cô giữa hai chân mình: “Nếu em yêu anh sao lại không nói cho anh nghe!”
Anh cố chấp với chuyện này, tức giận với chuyện này và cũng cảm thấy mất mát vô cùng, nếu như anh biết cô yêu mình sớm hơn một chút, có thể anh sẽ có được cô chứ không đến lượt tên Tiêu Chí Khiêm đó!
Trương Tuyết Chi bị anh bức ép đến sốt ruột bèn trừng mắt nhìn anh: “Phải! Tôi từng yêu nh đấy! Thì thế nào? Hôm nay tôi có thể dứt khoát nói cho anh biết, chứng tỏ tôi đã không còn quan tâm đến anh từ lâu rồi, với tôi anh chỉ là khách qua đường thôi, một vị khách qua đường xấu xa không để lại bất kỳ hồi ức nào! Hiện giờ anh biết thì có làm sao? Người tôi yêu là Tiêu Chí Khiêm, tôi muốn gả cho anh ấy! Chẳng qua anh chỉ đang ôm một hy vọng không thể bắt đầu mà thôi!”
Lời lẽ của cô tàn nhẫn và tuyệt tình, thậm chí còn dập tắt đi tia hy vọng cuối cùng của anh.
Bắc Minh Hạo chỉ cảm thấy như có ngọn gió thổi qua cõi lòng mình, cứa vào xương anh lạnh buốt giá.
Một hy vọng còn không có bắt đầu…
“Không!” Anh lắc đầu rồi càng nắm chặt tay cô hơn: “Em không thể quên được! Chắc chắn em vẫn còn yêu anh, chỉ em ngại Hân Dĩnh đúng không? Nếu là thế thì anh có thể thề với em rằng anh đã nói rõ ràng với Hân Dĩnh từ lâu rồi, người anh yêu là em!”
Trương Tuyết Chi quan sát anh với ánh mắt vẫn đỗi xa lạ, đột nhiên cô cảm thấy Đỗ Hân Dĩnh thật đáng yêu, cô ấy cũng ngu xuẩn như mình hồi kiếp trước vậy, thế là lại đi yêu loại đàn ông này!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!