CHƯƠNG 543
Mộ Dung Hoành Nghị cứ ngồi trong căn phòng tối như vậy, quay về phía hướng gió thổi, rất lâu cũng không nhúc nhích.
…..
Tài nấu ăn của Nghiêm Túc thực sự là bình thường, miễn cưỡng ở mức có thể ăn được.
Nhưng anh ta ngồi ở phía đối diện, nhìn chằm chằm vào cô, cho dù có khó ăn, Tưởng Cầm vẫn lịch sự ăn hết toàn bộ, sau đó lau miệng: “Tôi ăn no rồi.”
“Có phải là rất khó ăn?”
Đối với chuyện này anh ta cũng có chút tự nhận thức được.
“Đây cũng là nguyên nhân tôi thường xuyên gọi đồ ăn ngoài.”
Tưởng Cầm khẽ cười: “Vậy tại sao hôm nay lại tự mình xuống bếp?”
“Cô mang thai”, anh ta nói: “Đồ ăn bên ngoài luôn không sạch sẽ bằng đồ mình tự nấu ở nhà.”
Cô sững sờ, rủ mắt xuống không nói gì.
Nghiêm Túc đứng dậy, rót cho cô một cốc nước đặt ở trước mặt cô, lại ngồi xuống phía đối diện cô: “Chỗ tôi có mấy căn phòng trống, cô có thể tùy ý chọn một phòng mà mình thích.” Dừng một lúc, anh ta lại nói: “Có thể sống bao lâu tùy cô.”
Cô lắc đầu: “Đưa tôi về nhà là được rồi.”
Lông mày của Nghiêm Túc hơi nhướng lên: “Tôi cho là lúc này, ở trong một hoàn cảnh xa lạ có lẽ sẽ thuận lợi cho việc cô ổn định lại tâm trạng. Cô yên tâm, chuyện của cô, tôi sẽ không hỏi, trừ khi cô tự mình muốn kể.”
Anh ta lại đứng dậy, cầm chìa khóa ở trên bàn, đi ra ngoài.
“Anh đi đâu?”
Anh ta không thèm quay đầu lại, chỉ vẫy tay: “Tôi đi một lúc sẽ quay lại.”
Nghe thấy tiếng xe bên ngoài rời đi, cô ngồi trước bàn ăn, lại cúi đầu xuống. Cho dù sự yếu ớt lúc này đã được phóng thích ra, kìm nén quá lâu, ngay cả bản thân cô cũng lầm tưởng là sau khi bị thương khắp người sẽ trở nên bất khả chiến bại, thật sự những thứ đó đều là lừa người, nghĩ đến anh vẫn sẽ cảm thấy đâu đớn, khó chịu.
Lúc Nghiêm Túc trở lại, trong tay có nhiều hơn một chiếc túi.
Tưởng Cầm đã dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp và phòng ăn, cả người phát ngốc ngồi trong phòng khách.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!