CHƯƠNG 528
Dần dần ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị đã trở nên mềm mại, cúi đầu xuống tìm phương hướng của cô, đưa tay chạm vào gương mặt của cô, nâng mặt cô lên, dùng hết toàn lực mà nhìn lấy cô, cho dù trước mắt là một vùng tăm tối nhưng mà trong lòng của anh cô vẫn là một người xinh đẹp nhất.
“Sau này không cho phép đóng sập cửa liền đi ngay.”
Đối mặt với anh trong một khoảng cách gần như thế này, nhịp tim của Tưởng Cầm tăng nhanh lên, gương mặt cũng đang nóng lên, cô cố gắng ổn định hô hấp đáp lời.
Anh kề cô rất gần, giương mắt lên liền có thể nhìn thấy gương mặt đẹp trai của anh đập vào trong mắt.
Không thể phủ nhận anh vô cùng tuấn tú, cái này là do lúc trước cô không để ý đến anh, nhưng mà bây giờ thì khác rồi. Gương mặt của anh, đôi môi của anh, sống mũi của anh, tất cả mọi thứ đều giống như là mang đến cảm giác như đặt ở trên kính hiển vi.
“Em đỏ mặt.”
Anh nói rất chắc chắn, khóe miệng tùy ý cong lên.
Tưởng Cầm âm thầm ảo não, nhất định phải vạch trần cô đúng vào lúc này à? Cô đẩy tay anh ra, khó chịu phủ nhận: “Không có.”
Anh cười dựa lưng vào ghế, chậm rãi lên tiếng nói: “Đỏ mặt ở trước mặt của tôi không có vấn đề gì hết, nhưng mà không cho phép đỏ mặt với người đàn ông khác.”
Cô đứng dậy: “Cái này không cho phép, cái kia cũng không cho phép… Mộ Dung Hoành Nghị, bây giờ anh càng ngày càng giống bà già rồi đó.”
“Em cho rằng tôi muốn sao?” Anh hừ lạnh nói: “Nếu như em có thể làm cho tôi bớt lo một chút, tôi cũng sẽ không cần phải quản em.”
Cô buồn cười nói: “Đừng có nói tôi giống như là mấy đứa con nít, tôi có chỗ nào mà không bớt lo?”
Anh hỏi lại: “Nếu như em không phải là trẻ con thì sao em lại có thể làm cho cuộc sống của mình hỗn loạn như thế?”
Trong phút chốc, Tưởng Cầm liền im lặng.
Sở dĩ rối loạn cũng là bởi vì cô gặp phải một người đàn ông tên là Mộ Dung Hoành Nghị.
Cô không lên tiếng, biểu cảm ở trên mặt của Mộ Dung Hoành Nghị lướt qua một tia thấu hiểu, lập tức có chút không tình nguyện mà nói: “Sư phụ là một người dở hơi, đối với phương diện chuyên nghiệp yêu cầu rất là nghiêm khắc, nếu như em chịu đựng không được thì bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.”
Ánh mắt của Tưởng Cầm sáng lên, vui mừng nói: “Nói như vậy là anh đồng ý rồi?”
“Không đồng ý thì phải làm sao đây hả?” Mộ Dung Hoành Nghị âm dương quái khí nói: “Cái cánh này của em đều đã cứng rắn rồi, tôi còn không thể bẻ gãy bọn nó.”
Tưởng Cầm rất vui vẻ, kiềm lòng không được ôm lấy cổ của anh: “Cảm ơn anh…”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!