CHƯƠNG 526
“A!”
Tưởng Cầm bị đau lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn thấy là Mộ Dung Hoành Nghị, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm xoa xoa con mắt: “Xong rồi hả?”
Sắc mặt của anh đen lại, trong giọng nói mang theo ý trách cứ: “Tại sao lại ngủ ở đây? Nếu như bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ, bây giờ em lại không thể uống thuốc, em thích chọi cứng có đúng không hả?”
Cô duỗi lưng một cái rồi nói: “Thư ký nói là anh đang tiếp khách, sao tôi có thể làm phiền được chứ, cho nên tôi đợi ở đây.”
“Đi vào với tôi.”
“Được.”
Tưởng Cầm nhận xe lăn từ trong tay của Cao Dương, cô đẩy anh đi vào trong phòng làm việc, sắp đi đến cửa, anh ra hiệu cho cô dừng lại, sau đó gọi thư ký của mình tới chỉ chỉ Tưởng Cầm ở sau lưng rồi nói: “Sau này chỉ cần là cô ấy đến tìm tôi thì không cần phải xin chỉ thị.”
“Vâng ạ tổng giám đốc.”
Thư ký đáp lời, không khỏi nhìn Tưởng Cầm thêm vài lần.
Gương mặt của Tưởng Cầm nóng lên, cô nhanh chóng đẩy anh đi vào trong, không khỏi oán giận nói: “Anh sợ là trong công ty biết chuyện xấu còn ít hả?”
Anh vừa mới giải trừ hôn ước với Dương Vịnh Hy, chuyện vẫn còn chưa lắng lại, thế mà anh lại gây thêm phiền phức, quá là không sáng suốt mà.
Nghe vậy, Mộ Dung Hoành Nghị lại cười: “Em cũng có lúc sợ nữa hả?”
Cô lắc đầu: “Tôi không sợ, nhưng mà tôi sợ anh bị mấy lời đồn đại dây vào người.”
Khóe môi của anh hơi cong lên, tất nhiên là đường cong thuộc về sự kiêu căng: “Tôi có thể đi đến ngày hôm nay không phải dựa vào dăm ba câu nói của bọn họ có thể chi phối được.” Nói xong, anh mang theo ý vị xem thường liếc nhìn về phía của cô, nói: “Em thì như thế nào chứ, hiện tại không giống như là em nữa, em của trước kia không biết trời cao đất rộng, không sợ hãi đâu mất rồi?”
Tưởng Cầm nhún nhún vai: “Nếu như anh không thèm để ý thì tôi còn sợ cái gì nữa?”
Anh cười một tiếng, chuẩn xác bắt lấy tay của cô: “Đúng là như vậy, lúc ở cùng với tôi cho dù là có nhiều người chỉ trỏ thì em cũng phải ưỡn thẳng sống lưng cho tôi.”
Tay của anh rất ấm áp, được anh cầm có thể tạm thời xua đi cái lạnh, cảm giác ấm áp lan tràn cả trong lòng.
Nếu như thời gian có thể dừng ở đây, vậy thì đó nhất định là phúc cô đã tích được ở đời trước.
Cô cười “ừm” một tiếng.
“Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
Tưởng Cầm vẫn là một người công tư phân minh, chưa từng bởi vì mối quan hệ “đặc biệt” với anh mà có yêu cầu đặc biệt gì, chờ anh lâu như vậy cũng chắc chắn là bởi vì công việc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!