CHƯƠNG 514
“Ồ…”
Lúc này, Cao Dương dẫn luật sư vội vàng chạy tới: “Tổng giám đốc! Cô Tưởng!”
Thấy hai người không sao, anh ta lúc này mới yên tâm, luật sự bước tới xử lý các thủ tục liên quan.
Khi biết đối phương vậy mà là Tổng giám đốc của công ty lớn, khí thế của người đàn ông trọc đầu giảm xuống không ít. Mộ Dung Hoành Nghị gọi luật sư đến, đơn giản căn dặn: “Bồi thường tiền có thể, nhưng chuyện anh ta làm bị thương Tưởng Cầm, không thể cho qua.”
Luật sư gật đầu: “Tôi hiểu ý của cậu rồi.”
Giao sự việc cho bọn họ xử lý, sau khi làm xong thủ tục, Cao Dương bèn đưa hai người trở về. Trên đường, Tưởng Cầm gọi điện cho Lưu Bình, chỉ nói mình không khỏe, trở về trước.
Chị Ngọc thấy quần áo trên người Mộ Dung Hoành Nghị bị rách, trán cũng bị thương, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tưởng Cầm đỡ anh đi vào: “Chị Ngọc, trước tiên chị lấy hòm thuốc ra đây đã.”
“Ồ, được được.”
Chị Ngọc cầm hòm thuốc đến, Tưởng Cầm bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương giúp anh. Mộ Dung Hoành Nghị ngồi trên sô pha, nhắm mắt, thỉnh thoảng đụng vào vết thương có hơi đau, anh cũng chỉ hơi nhăn mày.
“Rất đau sao?” Tưởng Cầm vội vàng thổi nhẹ vào vết thương của anh, miệng còn dỗ: “Không sao rồi, rất nhanh sẽ ổn.”
Thấy cô giống như đang dỗ một đứa trẻ, Mộ Dung Hoành Nghị cười: “Chút vết thương này căn bản không tính là gì, trước đây tôi dăm ba bữa đều sẽ bị thương trở về nhà.”
“Anh đánh nhau?”
Anh dửng dưng trả lời: “Là bọn họ cứ chọc tôi.”
“Tại sao?” Cô đột nhiên phát hiện, cô đối với quá khứ của anh rất có hứng thú, động tác chậm lại hỏi.
“Tóm lại sẽ có một số người kỳ lạ, chạy đến nói với tôi, tôi đã cướp bạn gái của bọn họ.” Nói rồi, khóe môi của Mộ Dung Hoành Nghị khinh thường nhếch lên: “Tôi ngay cả bạn gái của bọn họ là ai cũng không biết!”
Tưởng Cầm cuối cùng cũng hiểu rồi, khẽ cười: “Cho nên, anh đánh nhau với người ta?”
“Là bọn họ chọc tôi trước.” Anh trả lời rất hiển nhiên, đối với loại chuyện đánh nhau này, trước nay không cảm thấy mình có gì không đúng.
Tưởng Cầm giống như tùy ý hỏi: “Anh lúc đó, có thích ai không?”
Anh mỉm cười, mang theo một loại ý vị tà mị, mặc dù trước mắt là một mảng tối đen, anh lại mở đôi mắt mi hoặc, nhìn về phía cô: “Sao hả, muốn thăm dò lịch sử tình trường của tôi?”
Tưởng Cầm họ khẽ một tiếng: “Tôi không có hứng thú.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!