CHƯƠNG 510
Tưởng Xuân cứng đờ tại chỗ, đối mặt với sự từ chối lạnh lùng của anh, cô ta không biết làm sao.
“Em… em là vì tốt cho anh…”
“Không cần. Cô và tôi không thân không thù, vẫn là bảo trì khoảng cách mới tốt.”
“Nhưng em…”
Tưởng Xuân muốn nói, anh là người đầu tiên cô ta thích, hơn nữa, vì thích, cô ta luôn cố gắng làm tốt những chuẩn bị phía sau!
“Cô muốn thế nào, không cần đến nói với tôi, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, tôi có thể bình thản mặt đối mặt với cô. Lần sau, cô còn xuất hiện trước mặt tôi, cho dù là em gái của cô ấy, tôi cũng sẽ cho người ném cô ra xa.”
Tưởng Xuân thích anh như vậy, cuối cùng cũng là một cô gái da mặt mỏng, đâu chịu được sự lời tuyệt tình này của anh chứ? Cô ta đứng bật dậy, lồng ngực phập phồng, hai tay cực kỳ run rẩy.
Cái gì thành tâm đến vàng đá cũng tan! Đều là lừa người, anh căn bản khinh thường!
Anh nếu đã không trân trọng, cô ta dựa vào gì mà moi trái tim của mình để anh chà đạp dưới chân chứ?
Cô ta xấu hổ muốn rời khỏi, Mộ Dung Hoành Nghị lại gọi cô ta lại, nói: “Sau này, cũng mong cô cố gắng đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.”
Tưởng Xuân không dám tin quay đầu lại, gằn giọng: “Không chấp nhận tình cảm của em, anh dựa vào đâu mà ra lệnh cho em chứ?”
Anh mỉm cười, một gương mặt khuynh thành quay về phía cô: “Dựa vào, từ nay về sau, tôi sẽ thay cô ấy thu dọn tất cả những thứ bẩn thỉu. Cho nên, bây giờ cần phải phân loại rác.”
“Anh—”
Tưởng Xuân đâu từng tức giận đến như này chứ? Ngoảnh mặt đi, khóc lóc chạy ra ngoài.
Nụ cười trên mặt Mộ Dung Hoành Nghị lập tức đanh lại. Không kiên nhẫn đứng dậy, vừa hay chị Ngọc đi ra, anh nói: “Chuyện này không cần nói cho cô ấy.”
Giống như anh nói, một số người không cần thiết, vẫn là nên sớm biến mất khỏi bên cạnh cô mới tốt.
“Dạ được cậu chủ.”
Mộ Dung Hoành Nghị quay người trở lại phòng, Tưởng Cầm vẫn ngủ, anh nhẹ nhàng chầm bên cạnh cô, Tưởng Cầm tự động áp sát lại, anh nhếch khóe môi, lẩm bẩm nói: “Mặc kệ hận hay không hận em, em luôn có bản lĩnh khiến tôi luôn phiền lòng.”
Buổi sáng, Tưởng Cầm lại không ngoại lệ tỉnh lại trong phòng của anh.
Cô ngồi sững ra một lúc, may mà Mộ Dung Hoành Nghị không có ở đây, nếu không thật sự không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với anh.
Chị Ngọc sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng, Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở trước bàn ăn. Thấy cô đi ra, chị Ngọc chào hỏi: “Cô Tưởng, qua đây ăn sáng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!