CHƯƠNG 492
“Không sai, không sai, không hổ là học trò của Đàm Tô tôi.”
Tưởng Cầm rót cho Đàm Tô ly nước, ông ta nhìn cô với ánh nhìn sâu xa, vui vẻ nói: “Cũng may là có cô nhóc này.”
Mộ Dung Hoành Nghị chỉ coi như là không nghe thấy, thúc giục Cao Dương đi đến hỏi bác sĩ lúc nào thì mình có thể xuất viện, đáp án nhận được là ít nhất phải nửa tháng.
Mộ Dung Hoành Nghị lắc đầu: “Không được, nửa tháng nữa thì lâu quá, tôi cho ông ta một tuần.”
Tưởng Cầm nghe thấy, không tán thành nói: “Đừng có tưởng như là mình khỏe lắm, bác sĩ cũng là vì muốn tốt cho anh thôi.” Không để ý đến sự phản đối của Mộ Dung Hoành Nghị, cô quay đầu nói với Cao Dương: “Nói với bác sĩ là chúng ta nhất định sẽ phối hợp với trị liệu của ông ấy.”
Cao Dương mỉm cười: “Vâng.”
Mộ Dung Hoành Nghị nghe thấy, phản ứng giống như cười mà không phải cười, nói chung là lộ ra một sự lạnh lẽo Cao Dương cậu đã quên là ai phát cho cậu tiền lương cao như vậy à?”
“Ha ha, tổng giám đốc, cô Tưởng nói đúng đó, anh cứ ở lại đây thêm mấy ngày nữa đi.” Cao Dương quay người liền đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Ngay cả trợ lý của mình mà cũng nghe lời của Tưởng Cầm, cái này khiến cho Mộ Dung Hoành Nghị có chút khó chịu, bởi vì lực ảnh hưởng của cô đã bắt đầu từ từ ngấm vào, ngấm vào bên cạnh anh, điều này làm cho anh cảm thấy lo âu.
Từ đầu đến cuối, Đàm Tô đều thu hết biểu cảm ở trên mặt của anh vào trong mắt, anh không thấy thì cũng coi như là chuyện tốt, đó chính là có thể không kiêng kị gì mà nhìn chằm chằm, cẩn thận nghiêm cứu kỹ lưỡng.
Lúc Tưởng Cầm đi ra ngoài mua đồ ăn, Đàm Tô không nhanh không chậm lấy ra đầu thuốc của mình, đập đập ở trên mặt đất rồi nói: “Tôi nghe nói là tai nạn của Dương Vịnh Hy gây ra đã được nhà họ Dương giải quyết rồi.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhẹ nhàng trả lời: “Vẫn may là cô ấy không có việc gì, tôi có thể coi đây như là một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nếu không thì…”
Lời ở phía sau anh không nói nữa, nhưng lại có một luồng nhiệt lạnh lùng lan tràn bốn phía.
Đàm Tô đã biết mà còn hỏi: “Cậu nói cô ấy là cô ấy nào vậy? Là vợ sắp cưới của em ấy hả?”
Ánh mắt của Mộ Dung Hoành Nghị lóe lên hai lần, không nhanh không chậm nói: “Sư phụ à, có biết tại sao ông cứ luôn cô đơn hay không?”
Đàm Tô sửng sờ, hỏi theo bản năng: “Tại sao vậy?”
Mộ Dung Hoành Nghị cười một tiếng: “Bởi vì ông có lúc cực kỳ làm cho người khác không thích.”
Đàm Tô cười haha, có thể để cho đứa học trò này chán ghét mình, vậy mà ông ta lại có một loại cảm giác thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!