Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Trọng Sinh

Trên thế giới rộng lớn bao la này, họ có thể tìm được nhau giữa 7 tỷ người chính là điều may mắn nhất rồi.

Hạnh phúc mà quá mỹ mãn thì lại không được chân thật, nhưng cô vẫn nguyện được sống mãi trong giấc mơ như thật mà cũng như ảo này cả đời, chỉ cần trong giấc mơ đó có anh là đủ. Kiếp trước, anh đã vì cô mà thương tích đầy mình, kiếp này đổi lại là cô chịu đựng, cô cũng nguyện ý.

Khoé môi Tiêu Chí Khiêm nở ra một nụ cười vô cùng sủng nịch, anh cực kì thích sự bịn rịn đầy tình yêu này của cô, ngoài điều này ra thì không có thứ gì có thể khiến anh cảm thấy, có thể leo ra khỏi cõi địa ngục kia và tìm được ý nghĩ cuộc sống thật sự chính là chuyện may mắn nhất đời này của anh.

Nhìn ánh mắt cố chấp, nóng bỏng và hoàn toàn không hề che giấu bất kì tình cảm chân thật nào của anh, Tuyết Chi lúc này chợt thấy ngại ngùng, cô buông tay ra rồi nhỏ tiếng nhắc nhở: “Lái xe đi thôi.”

Đôi mắt người đàn ông khẽ híp lại, cơ thể anh đột nhiên sáp tới và giáng một nụ hôn lên môi cô, sau đó anh mỉm cười rồi mới khởi động chiếc xe thể thao của mình.

Mộc Mộc vừa bưng đồ ăn mới làm xong lên trên bàn thì Nguyễn Thanh Mai chợt đẩy cửa tiến vào với vẻ mặt ủ rũ, bà ta đá bay dép ra rồi ngồi xuống ghế, bộ dạng trông rất hậm hực tức giận.

Mộc Mộc nhìn bà, bé do dự một lát rồi mới hỏi: “Ăn cơm không?”

“Không ăn!” Vừa mới bị Trương Tuyết Chi cuỗm đi hết tiền, ngay cả tranh thư pháp của Trương Hồng Khánh cũng không tha, nên tâm tình của Nguyễn Thanh Mai thật sự không tốt chút nào.

Mộc Mộc cũng không hỏi nữa, bé một mình ngồi trong phòng khách bới cơm rồi ăn rất nhỏ nhẹ.

Nguyễn Thanh Mai càng nghĩ càng không cam lòng, bà ta móc điện thoại ra, hai hàng lông mày bà lúc này đang nhíu lại rất dữ dội, sau một hồi do dự, bà ta mới đứng dậy rồi đi vào phòng ngủ. Khoảng một lúc sau, từ bên trong truyền đến thanh âm trầm thấp của bà.

“Tôi… tôi có chuyện muốn gặp lão đại của các người…”

“Chuyện đó tôi đã suy nghĩ xong rồi, nếu như các người muốn tôi giúp đỡ thì không thành vấn đề gì, nhưng mà… tôi không thể làm không công được!”

“Không sai, tôi cần tiền!”

“Được! Các người đợi tin tốt của tôi đi!”

Trong phòng khách, đôi lông mày nhỏ của Mộc Mộc khẽ nhau lại. Bữa tối bé không ăn nhiều nên sau khi dọn dẹp bàn ăn xong thì lại đi gọt trái cây. Đây là trái cây mà bé mua từ chợ rau với giá đặc biệt, bà chủ của sạp trái cây vô cùng tốt bụng, bà thấy một đứa trẻ con như bé hay đến mua đồ nên đã để lại những trái bị hư hỏng bên ngoài nhưng không ảnh hưởng gì đến thịt bên trong bán lại cho Mộc Mộc với một nửa giá.

Sau khi cắt xong một dĩa, bé bưng ra ngoài đặt lên bàn. Lúc này, Nguyễn Thanh Mai lại từ phòng đi ra, tâm trạng bà ta lúc này trông tốt hơn rất nhiều, bà ngồi xuống rồi ăn một miếng trái cây với con trai, rồi thuận miệng hỏi: “Mộc Mộc, ba con đâu?”

“Đi câu cá rồi.” Mộc Mộc trả lời nhàn nhạt.

Nguyễn Thanh Mai liền cau mày: “Cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện vô tích sự thôi!”

Mộc Mộc ngẩng đầu lên nhìn bà: “Mẹ định giúp mấy người đó bắt chị gái kia sao?”

Sắc mặt Nguyễn Thanh Mai lập tức thay đổi, bà lập tức đưa mắt trừng con trai: “Mộc Mộc, đây là chuyện của người lớn, con nít không được quan tâm!” Nói xong, bà ta còn không quên cảnh cáo: “Chuyện này không được nói với bất kì ai, biết chưa?”

Mộc Mộc không nói gì, bé chỉ cúi đầu rồi yên lặng ăn trái cây.

Hai mẹ con họ bình thường cũng không nói chuyện nhiều, Mộc Mộc từ nhỏ luôn ở bên ba, cho nên thái độ của bé đối với Nguyễn Thanh Mai luôn rất lạnh nhạt, ngay cả kêu ‘mẹ’ cũng rất ít.

Nguyễn Thanh Mãi đưa mắt nhìn đứa con trai của mình, cũng không biết nên bắt chuyện với bé như thế nào nữa. Bé không giống Tiểu Hải, tính tình Tiểu Hải thì tuỳ tiện, cẩu thả, còn Mộc Mộc thì lại rất nhạy cảm, tuổi bé tuy còn nhỏ nhưng đến Nguyễn Thanh Mai cũng không biết trong lòng đứa nhỏ này rốt cuộc đang nghĩ gì nữa. Ngày qua ngày, tình cảm hai mẹ con họ càng lúc càng xa cách.

“Anh trai…” Mộc Mộc càng cúi đầu thấp hơn: “Là người như thế nào?”

Nguyễn Thanh Mai chợt sững sờ, từ trước đến giờ Mộc Mộc chưa từng hỏi qua những điều này, hôm nay bé bị sao vậy?

Nhưng mà, chỉ cần nhắc tới con trai lớn là Nguyễn Thanh Mai lại không nhịn được nụ cười: “Anh trai của con từ nhỏ đã rất ham chơi, học hành thì không giỏi bằng con. Đừng nói tới là đứng đầu toàn khối, ngay cả đứng đầu lớp nó cũng chưa từng đạt được. Nhưng mà, đầu óc của nó rất lanh lợi, ngoại trừ việc học ra thì nó chơi gì cũng giỏi hết, thật khiến người ta đau đầu mà.”

Nghe những gì bà ta nói, thì cũng biết Nguyễn Thanh Mai yêu thương Trương Thịnh Hải đến nhường nào, chỉ cần nhắc đến cậu là khuôn mặt bà liền nở nụ cười rạng rỡ, cậu ấy giống như là niềm an ủi duy nhất ở nhà họ Trương của bà vậy đó.

“Vậy… còn chị thì sao?”

Nụ cười trên gương mặt Nguyễn Thanh Mai lập tức khựng lại, bà lạnh giọng nói: “Con chỉ có một người anh trai thôi, cô ta không phải là chị gái con!”

Mộc Mộc nghiêng nghiêng đầu nhìn bà: “Người mà anh trai kêu là chị, chẳng lẽ con không kêu là chị sao?”

Nguyễn Thanh Mai cũng không biết đang yên đang lành Mộc Mộc lại hỏi những điều này để làm gì, bà ta nhíu mày, xem như bé chỉ là một đứa con nít nhàm chán nên bực bội xua xua tay: “Đừng nhắc đến cô ta nữa, nhắc đến là thấy phiền.”

Mộc Mộc không nói gì nữa, bé lại cúi đầu, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Lúc này, Mộc Duy trở về, ông ta xách theo đồ câu cá vừa huýt sáo vừa bước vào: “Con trai, nấu cơm tối xong chưa?”

“Rồi.” Mộc Mộc trả lời một tiếng. Nguyễn Thanh Mai nhìn thấy ông ta bây giờ vẫn còn nhàn nhã, còn có tâm trạng đi câu cá thì lập tức bốc lên lửa giận. Bà nắm lấy tai ông ta kéo vào phòng: “Vào đây cho tôi.”

Sau khi cửa phòng đóng lại, thì một loạt lời giáo huấn của Nguyễn Thanh Mai vang lên.

Mộc Mộc chớp chớp đôi con ngươi đen láy như đang nghĩ tới gì đó, sau đó bé nhảy xuống ghế rồi cầm áo khoác lên: “Con đi nhà bạn làm bài tập đây.”

Bên trong truyền đến tiếng của Mộc Duy: “Về sớm đó…”

Nguyễn Thanh Mai khó hiểu hỏi: “Nó có đứa bạn thân thiết như vậy từ lúc nào vậy?”

Mộc Duy nhún nhún vai: “Con nít mà, chơi chung với nhau vài lần là thân thôi.” Nói xong, ông ta liền đi tới ôm lấy bà: “Mai Mai…”

Mộc Mộc đóng cửa lại, bé đội nón lên, để lộ một nửa khuôn mặt hồng hào, sau đó bé móc một cuốn tập nhỏ từ trong túi ra, mỗi trang trong đó đều ghi chép chi chít rất nhiều thứ. Bé lật lật xem một lát rồi mới cất vào, sau đó bước vào thang máy trực tiếp xuống tầng một…

Trương Thịnh Hải đến trường để trả phép, tiện thể gần gũi với chủ nhiệm khoa hơn, để sau này muốn xin nghỉ cũng sẽ dễ hơn nhiều. Mãi cho đến khi sắc trời dần trở nên tối om, cậu nhận được cuộc gọi của Ngọc Diệp rồi mới chuẩn bị rời khỏi.

Còn chưa ra khỏi cổng trường thì cậu đã bị bảo vệ trong phòng trực ban cổng trường gọi lại rồi thì thầm về phía đối diện: “Học sinh Trương, cậu có biết thằng bé đó không?”

“Ai?” Trương Thịnh Hải ló đầu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, đó là một đứa bé trai cỡ chừng sáu bảy tuổi đang ngồi yên lặng ở đối diện đường, trên tay thì đang cầm một quyển vở nhỏ viết viết vẽ vẽ gì đó.

Cậu lắc đầu: “Không biết.”

“Thằng bé đó mới tới đây hỏi cậu có đến không, trước đây tôi cũng có thấy nó mấy lần rồi.” Bảo vệ cất giọng đầy hứng thú: “Học sinh Trương, tướng mạo nó có chút giống cậu, chắc không phải là con riêng bên ngoài của cậu đó chứ?”

Trương Thịnh Hải cười mắng một câu, sau đó cậu tò mò ra khỏi cổng trường rồi đi thẳng tới chỗ cậu bé ngồi ở con đường đối diện.

Trương Thịnh Hải tiến tới gần cậu bé, cậu cúi đầu đưa mắt nhìn lên quyển sổ của bé, chữ viết của bé trông rất chỉnh tề ngay ngắn, trên đó có ghi chú một số thứ như thời gian và địa điểm gì đó.

Cảm nhận được có người đang tới gần, Mộc Mộc liền ngẩng đầu lên, bé giương ánh mắt nhìn người con trai cao lớn đứng trước mặt mình. Bị đôi mắt long lanh nhưng điềm tĩnh đó nhìn thẳng vào, Trương Thịnh Hải chợt có chút xấu hổ, giống như là cậu đang cố ý đọc lén vở của bé vậy.

Cậu ngồi xuống bên cạnh rồi đưa mắt nhìn chằm chằm vào Mộc Mộc, nếu như ông bảo vệ lúc nãy không nói thì có khi cậu cũng sẽ không phát hiện, nếu nhìn kỹ thì mặt mũi thằng bé này có vài phần rất giống mình. Sau đó Trương Thịnh Hải cất giọng hỏi đầy tò mò: “Anh bạn nhỏ, em tìm anh hả?”

Mộc Mộc không nhanh không chậm cất quyển vở nhỏ của mình vào rồi đứng lên rời đi mà không nói cũng chẳng rằng.

Trương Thịnh Hải sững sờ, cậu nhanh chóng đuổi theo: “Anh bạn nhỏ, em còn chưa trả lời anh đó?”

Thấy cậu nhóc vẫn không chịu trả lời, Trương Thịnh Hải lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, cậu đi theo cậu bé: “Nhóc con, nhà em ở đâu? Sao tối như vậy rồi mà chỉ có một mình ra ngoài thôi vậy? Còn nữa, em tìm anh rốt cuộc có chuyện gì không?”

Khi nhìn Mộc Mộc, trong đầu cậu lại chợt dấy lên một suy nghĩ, có khi nào, cậu nhóc này thật sự chính là…long chủng mà mình đã sơ ý để lưu lạc ở dân gian không?!

Nhìn tuổi tác của bé chí ít thì cũng sáu, bảy tuổi rồi, còn mình thì cũng chỉ mới có 19 tuổi, nếu như có thể sinh ra một đứa con trai lớn đến nhường này, vậy thì cậu đã mất trinh từ năm 12 tuổi rồi sao!

Người ta nói, 12 tuổi mà ấy ấy thì cũng không phải là không thể, nhưng mà…sinh con có phải là đã quá thử Thạchh năng lực của cậu rồi không chứ?

Suy nghĩ như vậy khiến cho Trương Thịnh Hải như vừa bị sét đánh qua, nhưng cậu càng suy nghĩ lung tung thì lại càng bị cậu nhóc này thu hút, cậu phải làm rõ lai lịch của cậu bé mới được.

Mộc Mộc im lặng đi về phía trước, hai bàn tay nhỏ thì đút vào trong túi áo, lúc bé đi qua đường thì vô cùng tuân thủ luật giao thông, cho đến khi đèn đỏ hiện lên, bé mới bước lên vạch qua đường cho người đi bộ.

Đột nhiên, một chiếc xe điện vượt đèn đỏ chạy tới, trong lúc chiếc xe định rẽ ngoặt qua thì suýt chút nữa là đã tông trúng Mộc Mộc rồi.

Người đó đưa mắt trừng và mắng Mộc Mộc rồi định ngang ngược rời đi, nhưng ai ngờ lại bị một người nào đó một tay lôi từ trên xe xuống.

Trương Thịnh Hải túm lấy cổ áo của hắn rồi chỉ tay vào Mộc Mộc, sau đó lạnh lùng quát: “Xin lỗi ngay!”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!