Rốt cuộc, đây là một bộ phim điện ảnh, không phải phim truyền hình, là phim văn học, không phải phim hài. Rất hiếm khi nó là một bộ phim xuất sắc và do sự khắc nghiệt của đạo diễn với diễn viên. Hàng chục cảnh quay, chưa kể rằng những cảnh quay vẫn được thử nghiệm quay đi quay lại rất nhiều lần và đòi hỏi cao về kỹ năng diễn xuất. Cảnh bùng nổ cảm xúc Diệp Tiểu Manh đang biểu diễn, không có gì khó khăn.
Đạo diễn nhìn chằm chằm vào đoạn phim đang phát lại trong máy quay và phấn khích nhìn lên và nói với Diệp Tiểu Manh rằng cảnh buổi sáng đã được quay xong và cô có thể nghỉ ngơi. Đạo diễn không quên vẫy tay và gọi các diễn viên cùng ekip đến xem: “Đây là cảnh tôi hài lòng nhất trong vài ngày qua. Hãy xem, cảm xúc này rất tốt, rất rõ ràng và thuyết phục,! Nó giống như biểu hiện tự nhiên của cảm xúc, không có dấu vết của diễn xuất, mọi người hãy học hỏi “.
Người đàn ông diễn xuất vai ” Hứa Hiên ” là Lãnh Sâm. Từ Tư và Triệu Trạch Giai đều cùng nhau xem. Họ đã nhìn vào đó và cảm nhận về nó. Sau tất cả, họ đã tìm thấy quan điểm của đạo diễn, sau khi xem họ thấy một cảm giác mượt mà..
“Và khuôn mặt của Diệp Tiểu Manh tròn nhưng rất ăn ảnh. Đó là khuôn mặt phù hợp với màn hình lớn. Các đặc điểm trên khuôn mặt rất tinh tế, và các cận cảnh đặc biệt là rất đẹp!” Lãnh Sâm hết lời khen ngợi. Anh ấy ngẩng đầu lên và mỉm cười với Diệp Tiểu Manh lộ hàm răng trắng: ” Tiểu Manh, cô diễn rất tốt”.
Diệp Tiểu Manh xấu hổ cười: “hôm nay rất may mắn, tôi vẫn còn có nhiều chỗ cần học hỏi tiền bối”.
“Diễn xuất thực sự khá tốt.” Từ Tư bĩu môi. Ban đầu, cô ta muốn xem trò hề của Diệp Tiểu Manh nhưng trò hè không thể hoàn thành. Sau khi cô ta nhìn thấy Tiểu Manh dưới ánh đèn sân khấu rất thất vọng.
Ninh thu Lan nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, và không thể không nhìn Diệp Tiểu Manh một chút: “Bộ phim này khá hay, nhưng tôi không biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai”.
Diệp Tiểu Manh đã hoàn thành quay phần buổi sáng, và còn được đạo diễn khen ngợi, co vui vẻ trong lòng. Diệp Tiểu Manh ngân nga theo bài hát và đi đến phòng thay đồ. Chỉ đến lúc đó cô mới cảm thấy quần áo rất dày. Điều đó thực sự khó chịu, điện thoại di động reo ngay sau khi cô bước đến cửa phòng hóa trang.
Nhấc điện thoại lên, giọng nói của George vang lên từ đầu bên kia: “Cô Diệp Tiểu Manh, tôi đến đây để thăm cô, có phải là một bất ngờ không?”
“Đừng, đừng vào!” Diệp Tiểu Manh quay lại và chạy thật nhanh ra bên ngoài studio: “Đừng để người khác thấy anh, đợi tôi ở cửa quán cà phê cạnh studio. Tôi sẽ qua đó.”
Mặc dù George là nhà đầu tư ở đây, đó cũng coi như là ông chủ, nếu anh đến thăm cô sẽ gây ra một loạt các tin đồn.
Bây giờ cô ấy đang ở nơi của những cơn bão, rất khó để lấy lại một số điểm ấn tượng. Nếu mọi người cảm thấy rằng cô ấy có một cái gì đó với George, thì việc ở trong đoàn phim sẽ rất khó khăn. Những nữ diễn viên ghen tị có thể nhấn chìm cô.
Để ngăn George bỏ qua lời nói của mình, Diệp Tiểu Manh vội vã đi và không thay quần áo, cô chạy ra ngoài mặc bộ đồ rách rưới bằng vải bông. Khi đến bên ngoài trường quay, cô thấy George đứng đó, bên cạnh anh là 1 người đàn ông trung niên soái ca (đẹp trai) có chiều cao tương đương Geogre. Hai người đứng cạnh nhau. Bức ảnh này hơi *
Mặc dù Diệp Tiểu Manh đang chạy rất nhanh, nhưng người đàn ông soái ca luôn thu hút sự chú ý. Người đàn ông soái bên cạnh George có lẽ đang ở độ tuổi bốn mươi. Anh ta cao và mặc một chiếc áo gió màu nâu. Anh ta cao ráo, dáng vẻ giản dị và sang trọng, và mái tóc có màu hơi nâu với đôi mắt đen. Thoạt nhìn, Diệp Tiểu Manh nghĩ rằng đó là người Trung Quốc, nhưng khi nhìn lại, có vẻ như đó là một người lai hai dòng máu từ của hình ảnh dáng vẻ và chiếc mũi phương Tây.
Diệp Tiểu Manh không thể không cảm thấy rằng những anh chàng soái ca thực sự là tụ tập thành một nhóm, tất cả còn cùng nhau xuất hiện( khúc này đại khái là bà Manh bả mê Trai)
Diệp Tiểu Manh thở hổn hển đứng trước George, hai tay chống gối: “Anh có khỏe không?”
George nhìn vào một người lạ mặt mặc áo khoác độn bông và lao về phía anh ta. Khi Diệp Tiểu Manh đến gần, anh mới nhận ra rằng đây là người mà anh ta đang tìm kiếm.
“Ăn mày ở đâu ra vậy”
“Anh mới là ăn mày”. Diệp Tiểu Manh nhìn lên mắng lại 1 câu, “đây là tạo hình quay phim của tôi, nó được gọi là sự cống hiến, là chuyên nghiệp,hiểu không?”.
” Vì vậy, trong cảnh này, cô đang diễn đi xin một bữa ăn phải không? “, George nhìn Diệp Tiểu Manh tò mò:” Tôi chưa nghe nói rằng cô đảm nhận vai đó. ”
” Nếu anh nói thêm một câu nữa, tôi sẽ đưa anh đi xin ăn”. Tiểu Manh trả lời một cách giận dữ. Nhanh lên ta sẽ ngồi ở quán cà phê đối diện, tôi sẽ nghỉ ngơi ở đó vì vẫn còn cảnh quay vào buổi chiều.”
George chớp mắt và nghĩ Diệp Tiểu Manh ăn mặc như vậy cũng không thể đến bất kỳ nơi nào ngoại trừ quán cà phê. Có nhiều nơi mà Geogre muốn đưa Tiểu Manh đi
Diệp Tiểu Manh nhún vai, quay đầu nhìn anh chàng trung niên soái ca bên cạnh, đối phương cũng gật đầu, ba người họ đi đến quán cà phê đối diện trường quay.
Khi bước vào cửa, ngay cả người phục vụ cũng không thể không nhìn Diệp Tiểu Manh một vài lần. Tuy nhiên, phong cảnh ở đây rất đẹp, là một địa điểm tạm thời đã được thiết lập, luôn có các đoàn làm phim đến để quay cảnh, vì vậy không có gì lạ.
Diệp Tiểu Manh rất xấu hổ vì quần áo cô đang mặc, nhưng ngược lại cô không sợ các phóng viên theo dõi chụp ảnh. Cô đưa George anh chàng soái ca trung niên không biết tên đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Cô gọi một cốc ca cao nóng, George và soái ca trung niên gọi cà phê đen.
Ngay khi ba người ngồi xuống, Diệp Tiểu Manh đã thăm dò: ” Anh tìm tôi có chuyện gì không? Hay bởi vì không nhìn thấy tôi trong một ngày, sẽ không ai chỉ phương hướng cho anh?”
“Cũng không có gì”. George nói nửa chừng và bị Diệp Tiểu Manh cắt ngang: “Này anh nói xem, tôi nên mặc gì khi gặp chú của anh? Tôi xem TV, có phải người phương Tây hay mặc những loại váy lớn và tay cầm chiếc ô không? Hay để tôi nói Lạc Lạc nạm cho tôi một số kim cương và ngọc trai gì đó… ”
George “suỵt, Chúng tôi cũng không lên sân khấu hát kịch, tất cả thứ đó đều là ở thời trung cổ. ”
Bỏ qua sự phản kháng của George, Diệp Tiểu Manh lau mặt bằng khăn ăn đã xóa sạch những vết bùn đất hóa trang trên khuôn mặt nhỏ bé của cô. ” Tôi nghe mọi người nói chú anh rất hung dữ, và chú anh có một băng đảng xã hội đen, chú anh có đầy vết sẹo không? Tất cả người đều có hình xăm? Các cơ bắp đều nhỏ giọt dầu?, anh nói chú anh có thể quen với món ăn ở Hoa Hạ không? Hay mọi thứ được lựa chọn cẩn thận cho mỗi bữa ăn?, Chọn một miếng thịt từ một nhóm con bò…., không Uống cà phê hòa tan ở tiệm nhỏ…”.
Càng nghe, George càng ngạc nhiên:” Cô có đang xem phim khoa học viễn tưởng quá nhiều không đó, quá nực cười. ”
“Sau đó, chú anh có ăn giống như chúng ta”. Diệp Tiểu Manh chớp mắt tò mò: “Tôi cũng nghe nói rằng chú anh có tính khí kỳ lạ và không gần gũi với mọi người”.
Diệp Tiểu Manh nói, trong khi George đang đổ mồ hôi trên trán, và người chú soái ca trung niên che giấu cằm một cách hoàn hảo vào cổ áo của chiếc áo khoác, nụ cười trên khóe miệng là không thể phát hiện.
“Đừng nghĩ về điều đó nữa, được chứ?” George nhỏ nhẹ can ngăn Diệp Tiểu Manh: “Chú tôi cũng là một con người, dù mạnh mẽ đến đâu, cũng là một conngười.”
“Tôi chỉ tò mò, tôi sợ tôi không có ngôn ngữ chung với chú anh” Diệp Tiểu Manh lấy cốc ca cao và đưa lên miệng: “Anh nói xem tôi đi gặp một người đàn ông lớn không Uống cà phê hòa tan, vàtôi không biết phải nói gì.”
“Không sao đâu.” George dở khóc dở cười khóc: “Tôi hôm nay tới là..”
“Vâng,” Diệp Tiểu Manh đã quay phim suôn sẻ ngày hôm nay, vì vậy cô có tâm trạng đặc biệt tốt, và cô nói rất nhiều. Cô nhìn vào người chú soái ca trung niên không nói gì. Cô tò mò hỏi: “George, anh thay đổi vị vệ sĩ ah?”. “Tôi nghĩ rằng Rousseau hơi nhiều lời 1 chút nhưng anh ta không tệ. Tại sao anh ta lại phải nghỉ việc?”.
George không thể kiềm chế giữ khuôn mặt của Diệp Tiểu Manh, George Trái tim như tro tàn mở miệng “Đây không phải là vệ sĩ, đó là chú tôi”
“Chú?” Đôi mắt của Diệp Tiểu Manh mở to, nhìn người chú soái trung niên, rồi nhìn George và thấy rằng khuôn mặt của hai người có nét tương đồng. Một ý nghĩ trong đầu cô và có một tiếng kêu trong giọng nói của Tiểu Manh: ” anh có mấy người chú”.
“Một.” George xoa xoa thái dương của mình trong rắc rối, và Diệp Tiểu Manh hoàn toàn bị đánh bại bởi miệng của mình. Vươn tới người chú đẹp trai trung niên: “Tôi giới thiệu, đây là chú tôi Lance Brown, chú, đây là Diệp Tiểu Manh.”
“Phốc” Ca cao trong miệng Tiểu Manh phun đều lên mặt George.: “Đây là chú của anh, ông Lance?!”