Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
Diệp Tiểu Manh chỉ cảm thấy đầu óc quay
cuồng, lúc phản ứng lại, bản thân đã bị
George giữ đè trên đùi rồi, khuôn mặt của anh
càng ngày càng gần, trên người một mùi
hương nam tính mãnh liệt phả vào mặt, bao
quanh khắp người mình, cô vốn muốn vùng
vẫy ra, nhưng sức lực của mình quá yếu,
không biết vì sao, lại cảm thấy trên người
mềm nhữn…
Mắt nhìn hình dáng hoàn mỹ của đôi môi
George, sắp tiến gần đến bên miệng của
mình, Diệp Tiểu Manh đưa tay ra, bịt miệng
mình lại.
George đột ngột hôn vào tay của Diệp Tiểu
Manh, gương mặt lập tức buồn bực, nhìn Diệp
Tiểu Manh hoang mang mở to mắt, có chút
chưa thoả mãn ngẩng đầu lên, từ trên cao
nhìn xuống cô, giọng nói có chút khàn đặc,
~ Tôi chỉ là… thăm dò năng lực phát phản ứng
của cô, khụ khụ.
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
Diệp Tiểu Manh vội vùng vẫy khỏi người
George, khuôn mặt đỏ bừng ngồi sang một
bên, trên bàn tay nơi bị môi George chạm qua
nóng rực, trái tim đập nhanh, gần như sắp
nhảy ra khỏi lồng ngực, cô cắn môi, đem cảm
giác mơ mơ hồ hồ trong đầu quét sạch hết,
ngượng ngùng chuyển chủ đề.
– Tuy… tuy tôi bây giờ chưa thể trả tình nghĩa
này cho anh, nhưng mà…
Con ngươi đang quay tròn, Diệp Tiểu Manh
mắt lướt qua màn hình tivi, lập tức nảy ra một
sáng kiến.
– Anh ăn qua bánh hẹ chưa? Chưa phải
không? Pizza của mấy anh đều đem nguyên
liệu trải lên bánh, đây chính là mô phỏng bánh
hẹ của Hoa Hạ chúng tôi đó, như vậy đi, tôi
nấu ăn cũng rất khéo, tôi có thể làm đầu bếp
cho-anh trừ nợ!
Nói xong, Diệp Tiểu Manh liền như muốn chạy
trốn đứng phắt dậy, chạy xuống phía phòng
bếp.
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
Aaaa, xong rồi xong rồi, vừa nãy tim mình đập
nhanh như thế, căng thẳng gần chết, xém
chút nữa toàn thân bất lực mặc cho người ta
điều khiển, đây thực sự quá đáng sợ rồi!
George…
Chỉ mới nghĩ đến tên của anh thôi, Diệp Tiểu
Manh liền cảm thấy hai má mình như lửa đốt,
cô chạy đến phòng bếp, căng thẳng tột độ
quay đầu nhìn, thấy không có người đuổi theo,
giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cô đối mặt với George, tại sao có cảm
giác kì lạ như vậy, đúng là nghiệp chướng…
Trong phòng khách, George rủ tầm mắt
xuống, đưa ngón tay chùi mép môi của mình,
nhớ lại dáng vẻ hoảng hốt bỏ chạy của Diệp
Tiểu: Manh -vừa nãy, -nhịn không: được khoé
miêng hiện ra một nụ cười.
Một cô gái hoảng loạn, khuôn mặt đỏ ửng, kỳ
lạ tỉnh quái…
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô.
So với những cô nàng nóng bỏng tràn trề
nhiệt tình, Diệp Tiểu Manh giống như một
động vật nhỏ đáng yêu, nhất cử nhất động
đều tác động đến trái tim George, một trái tim
lúc đang dõi theo cô, sẽ không hề báo trước
mà nới lỏng cảnh giác, dịu dàng xuống.
Đây gần như là trải nghiệm chưa từng có.
Trên thực tế, biệt thự của George, trước giờ
chưa từng có bất kì người con gái nào ngủ lại,
Diệp Tiểu Manh là một ngoại lệ.
Anh cũng chưa từng mời con gái đến nhà anh
ở lại lâu dài như vậy…
Rousseau người vệ sĩ áo đen luôn ở bên cạnh
George, lúc vừa mới nhìn thấy Diệp Tiểu Manh
sau khi đi vào đây cũng biết điều đi sang một
bên; lúc này.-mới đi- qua đây, nhìn vẻ- mặt
George đăm chiêu suy nghĩ, lại giống như
chưa thoả mãn, nhịn không được lên tiếng
nhắc nhở.
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô.
So với những cô nàng nóng bỏng tràn trề
nhiệt tình, Diệp Tiểu Manh giống như một
động vật nhỏ đáng yêu, nhất cử nhất động
đều tác động đến trái tim George, một trái tim
lúc đang dõi theo cô, sẽ không hề báo trước
mà nới lỏng cảnh giác, dịu dàng xuống.
Đây gần như là trải nghiệm chưa từng có.
Trên thực tế, biệt thự của George, trước giờ
chưa từng có bất kì người con gái nào ngủ lại,
Diệp Tiểu Manh là một ngoại lệ.
Anh cũng chưa từng mời con gái đến nhà anh
ở lại lâu dài như vậy…
Rousseau người vệ sĩ áo đen luôn ở bên cạnh
George, lúc vừa mới nhìn thấy Diệp Tiểu Manh
sau khi đi vào đây cũng biết điều đi sang một
bên; lúc này.-mới đi- qua đây, nhìn vẻ- mặt
George đăm chiêu suy nghĩ, lại giống như
chưa thoả mãn, nhịn không được lên tiếng
nhắc nhở.
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
– Chủ nhân, mục đích chúng ta đến Hoa Hạ
lần này là…
Mắt nhìn Rousseau lại nói lảm nhảm, George
vội tiếp lời.
– Được rồi được rồi, tôi biết rồi, phát triển
nghiệp vụ, tìm con trai của chú, tôi nghe đến
lỗ tai cũng sắp chai rồi.
Rousseau cau mày, cuối cùng vẫn có chút
không yên tâm.
– Chủ nhân, nếu như người đó mãi không tìm
thấy, anh sẽ là người kế thừa của gia tộc
Brown, hôn nhân của anh, là phải mang đến
một tương lai phồn vinh hơn cho gia tộc,
không thể qua loa…
Anh vốn tưởng George mang Diệp Tiểu Manh
vào biệt thự, chỉ là hứng thú-nhất thời, nhưng
dần dà phát hiện, hình như không tầm thường
như vậy.
Mấy lần này Diệp Tiểu Manh đi khắp nơi thử
Chương 188: Tại sao cứ lại là cô
vai, thực sự có vài đoàn phim đã có ý định mời
cô, đều bị George phái người cản lại hết, đồng
thời sắp xếp một công ty giải trí tốt nhất trong
nước, thu xếp thân phận ca sĩ trong nhóm
nhạc nữ cho Diệp Tiểu Manh.
So với nữ diễn viên, sự quấy rối mà thân phận
ca sĩ phải chịu ít hơn nhiều, vả lại nhóm này
được đào tạo khép kín, rất ít tiếp xúc với người
lạ, mỗi một việc mà George làm, rất dễ khiến
người khác cảm thấy anh muốn Diệp Tiểu
Manh tránh xa môi trường tốt xấu lẫn lộn của
giới giải trí, có một dự định khác.
Nhưng suy cho cùng George vẫn còn trẻ tuổi,
Rousseau chỉ sợ cậu chủ nhà mình đến Hoa
Hạ một chuyến, liền giống như ngài Lance
năm đó, đòi sống đòi chết phải cưới về một bà
vợ người Hoa Hạ, tạo nên tổn thất lợi ích cho
gia tộc, nên mới lên tiếng khuyên nhủ.
Dù sao, bên cạnh George nhiều năm như vậy,
Rousseau rất hiểu cậu chủ nhà mình, đang
chơi đùa hay thật sự động lòng, vừa nhìn đã
hiểu.
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
George nhăn mày, sắc mặt lạnh nhạt không
vui.
– Tôi sẽ suy nghĩ kĩ.
Suy nghĩ kĩ?
Trong lòng Rousseau trùng xuống, không nhịn
được lại mở miệng.
– Cậu chủ, anh chơi thôi thì được, nhưng thật
sự nói đến kết hôn, sẽ không được gia tộc
thừa nhận đâu, trừ phi… trừ phi anh tìm được
con trai của ngài Lance rồi, nhưng đây gần
như là không thể, Hoa Hạ lớn như vậy, thực sự
như mò kim đáy bể.
Nếu như tìm được con trai của ngài Lance,
như thế đương nhiên, là đứa con một của ngài
Lance’kế thừa gia nghiệp, nhưng bọn họ đã
tìm kiếm nhiều năm khắp nơi trên thế giới,
cũng không thể tìm được, nguyên nhân là đứa
con quý giá của ngài Lance từ khi còn rất nhỏ
đã lạc mất trong một trận bạo loạn, chỉ có một
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
điểm có thể xác định, vì mẹ là người Hoa Hạ
chính gốc, còn ngài Lance lại là con lai châu Á,
vì vậy vị tiểu công tử này, diện mạo chắc cũng
giống người Hoa Hạ mới đúng, chỉ là dáng vẻ
lúc nhỏ, ai biết lớn lên có thay đổi hay không?
Trừ cái này ra, thì không có manh mối nào
nữa.
Nếu như tìm không được người này, George
sẽ là ứng cử viên hàng đầu kế thừa gia tộc
Brown, trên người gánh vác trách nhiệm trọng
đại, xuất thân của Diệp Tiểu Manh quá tầm
thường, căn bản không thể có được sự ủng hộ
của gia tộc.
– Vì vậy… cậu đang nhắc tôi, nên dốc hết sức
tìm con trai của chú.
George gật đầu nghiêm túc.
– Tôi cũng cảm thấy vậy…
Rousseau: …
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
Ý anh ta không phải là vậy đâu!
Tại sao cậu chủ luôn có thể đem chủ đề rẽ
sang một hướng kỳ lạ thế?
Rousseau không còn cách nào khác chỉ có thể
thăm dò hỏi.
– Thế… chủ nhân… rốt cuộc trên người cô
Diệp, anh nhìn thấy điểm đặc biệt nào, vì sao
lại là cô ấy vậy?
Con gái Hoa Hạ nhiều như vậy, George vừa ý
với Diệp Tiểu Manh nhất định có nguyên do
của nó, mình hỏi rõ ràng, đúng lúc có thể tìm
hiểu khẩu vị của anh, sau này có thể trình báo
cho ngài Lance, trong giới quý tộc nước Anh
chọn ra một cô gái môn đăng hộ đối, lại có
những phẩm chất mà George thích.
Đây chắc không khó lắm.
Dưới ánh mắt mong chờ của Rousseau,
George đang suy nghĩ nhìn lên màn hình tivi,
lúc này, màn hình chuyển đến món ăn truyền
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô.
thống của Hoa Hạ — tiểu long bao.
Tiểu long bao nóng hôi hổi được xếp gọn, lớp
vỏ trắng nõn, nhân bánh tỉnh xảo đặc sắc hiện
ra, trông trắng trẻo đáng yêu, thực sự giống
như một tác phẩm nghệ thuật tinh tế, ngay cả
nếp gấp trên vỏ bánh cũng đều đặn ngay
ngắn.
– Cô ây…
George say sưa nhìn cảnh tượng trên màn
hình.
– Giống như bánh bao này, rất tỉnh tế, rất thần
bí.
Rousseau: …
Cái gì cơ?
Tỉnh tế, thần bí, giống như cái bánh bao?
Dù có thông mình tháo vát như anh, muốn
anh dựa theo tiêu chuẩn này đi tìm cho
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô.
George một thục nữ quý tộc, cũng làm khó
người ta quá rồi…
Vừa chớp mắt, rất nhanh đến ngày sinh nhật
của lão gia Mặc.
Buổi sáng Đường Lạc Lạc thức dậy rất sớm,
ngớ người trước đống quần áo trong phòng
treo đồ, đây là lần đầu tiên cô tham gia hoạt
động của Mặc gia, lần tiên gặp lão gia Mặc,
nhất định phải dốc hết sức để lại một ấn
tượng tốt cho bọn họ mới đúng.
Đây là một sự kiện trang trọng, vì vậy không
thể ăn mặc quá tuỳ tiện, cũng là một sự kiện
vui mừng, vì vậy cũng không thể ăn mặc quá
mộc mạc.
Suy đi nghĩ lại, Đường Lạ Lạc kiếm được một
chiếc váy cúp ngực màu hồng phấn, phối với
một chiếc áo khoác ngắn màu trắng, làm một
kiểu tóc đen thẳng, mang thêm một đôi giày
mũi nhọn màu trắng, soi soi trước gương, cảm
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
thấy tuy quá bánh bèo, nhưng rất trang nhã
khiêm tốn, nguyên do vì bộ đồ trông rất ưa
nhìn, xem ra cảm giác còn có một chút tao
nhã.
Đường Lạc Lạc không mong xuất sắc, chỉ
mong đừng phạm lỗi, soi người trước gương,
giờ mới lấy lên một chiếc hộp được gói tỉnh
xảo, bên trong là món quà nhỏ mà bản thân
cô chuẩn bị cho Mặc lão gia.
Chuẩn bị xong xuôi, Đường Lạc Lạc giờ mới
mở cửa, Mặc Thiệu Đình sớm đã áo vét giày
da đứng đợi ở ngoài rồi, đàn ông chuẩn bị
luôn nhanh hơn phụ nữ một chút, huống hồ
Mặc Thiệu Đình chỉ cần mặc một bộ đồ
nghiêm trang màu đen, thì đã không có gì để
chê rồi, nhìn thấy Đường Lạc Lạc cuối cùng
cũng xuất hiện, quả thực có một cảm giác vui
đến phát khóc.
– Như vậy rất tốt, rất tốt, Lạc Lạc, chúng ta
xuất phát thôi.
Đợi phụ nữ thay đồ thực sự là một loại cực
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô.
hình, cuốn tạp chí kinh tế trong tay anh cũng
sắp xem được nửa cuốn rồi, đó là Đường Lạc
Lạc thôi, đổi lại là người khác, đoán chừng anh
một giây cũng không muốn đợi.
Đường Lạc Lạc cũng chỉ sợ đến trễ sẽ để lại
ấn tượng không tốt cho ông Mặc, vì vậy rất
ngoan ngoãn gật đầu, khoác lấy cánh tay Mặc
Thiệu Đình xuống lầu, nhìn trái nhìn phải một
lúc, không thấy bóng dáng của La Nhã, có
chút kỳ lạ hỏi.
– Chúng ta không đợi mẹ sao? Sự kiện như
vậy, cả nhà nên cùng nhau đi sẽ tốt hơn?
Ánh mắt Mặc Thiệu Đình trầm xuống, lạnh
nhạt trả lời.
– Bà ấy… đi trước rồi.
>.Hả?
Đường Lạc Lạc có chút khó hiểu.
– Sự kiện như vậy, bà ấy đi một mình? Chắc
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
không đâu?
~ Bà ấy còn dẫn theo Lâm Uyển Du.
Dù sao đi rồi Đường Lạc Lạc cũng sẽ phát
hiện, lúc này Mặc Thiệu Đình chỉ có thể nói sự
thật.
– Lạc Lạc…
Đường Lạc Lạc thực sự không nói nên lời.
La Nhã rốt cuộc đang nghĩ gì?
Bình thường lên mặt với cô, dùng những lời
nói cay nghiệt chế giễu cô, thậm chí không có
chuyện cũng kiếm cớ làm khổ cô, cô cũng cắn
răng chịu đựng rồi, hôm nay là ngày đại thọ
tám mươi tuổi của ông Mặc, bà ấy bỏ mặc đứa
con dâu này của mình không quản, cùng Lâm
Uyển Du đi chúc thợ rồi?
Đây là làm gì vậy hả?
Làm cái gì vậy mẹ nó!
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
Đường Lạc Lạc rất ít khi giận ai, thời gian cùng
Mặc Thiệu Đình bên nhau lâu như vậy, những
gì anh bỏ ra và bao dung cô đều thấy hết, gần
đây luôn đang suy xét, có nên tiếp nhận ý tốt
của Mặc Thiệu Đình, tạm thời quên đi chuyện
mình là một thế thân, cùng Mặc Thiệu Đình
sống với nhau thật tốt…
Nhưng tất thảy đều khá tốt đẹp, ngoại trừ La
Nhã.
Cô thực sự hoài nghi, La Nhã trì trệ không dọn
ra ngoài, chính là vì muốn cô ấm ức, khiến cô
không thoải mái.
Nhận biết được khuôn mặt của Đường Lạc
Lạc trong chốc lát tối sầm lại, Mặc Thiệu Đình
sờ vào mặt cô, hơi hé miệng, muốn nói gì đó,
cuối cùng cũng không mở miệng.
Bất cứ chuyện gì, Anh đều có thể đảm bảo với
cô, hứa hẹn với cô, giúp cô giải quyết, nhưng
duy nhất chuyện của La Nhã, anh không biết
nên nói thế nào.
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
Quan hệ của anh và La Nhã, vốn đã không
giống với những mối quan hệ mẹ con khác,
trông… bất bình thường như thế.
Có khi anh sẽ cảm thấy thái độ La Nhã đối với
mình cũng vô cùng kỳ lạ, nhưng xét về thân
phận, anh cũng không thể làm xấu mặt La
nhã, vì vậy những lời để giải toả đến bên
miệng, cuối cùng cũng bị nuốt xuống.
Nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt của Đường Lạc
Lạc, Mặc Thiệu Đình kéo Đường Lạc Lạc đi ra
bên ngoài biệt thự, trong kho xe lựa ra một
chiếc Maybach màu đen, mở cửa xe, để
Đường Lạc Lạc ngồi vào trong.
Hôm nay là ngày thọ tám mươi tuổi của Mặc
lão gia, Mặc Thiệu Đình hoãn lại toàn bộ công
việc, xin nghỉ phép cho Đường Lạc Lạc, mới
dành ra được thời gian; Tần Việt.bị anh cho ở
lại công ty xử lý công việc, anh ngồi trên ghế
lái, rất dễ nhìn ra đã quen việc làm tài xế
chuyên nghiệp cho Đường Lạc Lạc, tận tâm
cài dây an toàn cho Đường Lạc Lạc, Mặc
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
Thiệu Đình nhân cơ hội hôn vào bên cổ Đường
Lạc Lạc, nhỏ giọng nói.
– Đừng buồn nữa, tôi đảm bảo, hôm nay tuyệt
đối không để cô chịu uất ức.
Đường Lạc Lạc bĩu môi, ngẩng đầu lên, liền
thấy thần sắc nghêm túc trên gương mặt điển
trai của Mặc Thiệu Đình, con ngươi anh vô
cùng vô cùng đen, phảng phất sâu xa, nhìn
không thấy đáy, như biển lớn sâu thẳm, thần
bí mà kiên định, khiến người khác bất giác sẽ
nảy sinh niềm tin.
Vả lại những lời anh từng nói với mình, cũng
chưa từng nuốt lời.
Đường Lạc Lạc cắm môi, sắc đẹp trước mắt,
cô lại một lần nữa đầu hàng trước thế lực của
những chàng đẹp trai, chỉ có thể bực bội gật
đầu.
– Ừm.
Chỉ là, chuyện này thực sự khiến cô rất không
Chương 133: Tại sao cứ lại là cô
vui, Mặc Thiệu Đình vừa lái xe, cô vừa nhịn
không được mở miệng.
– Sao tôi cảm thấy, tôi mãnh liệt cảm thấy, mẹ
anh có rất nhiều lúc cố ý khiến tôi không vui,
giống như tôi không vui, bà ấy rất hào hứng
vậy, tôi đúng là không hiểu, tôi đã rất cẩn thận
lấy lòng bà ấy rồi, nhưng mà bà ấy… hôm nay
bà ấy dẫn theo Lâm Uyển Du, rõ ràng là đang
nhắm vào tôi mà!