Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi


- Ông xã, sao lại có nhiều như vậy? Một quốc gia bị lãng quên…là quần đảo?

Dương Thần đi đến phía sau của người phụ nữ, nâng đôi vai của Lâm Nhược Khê lên, nhìn phong cảnh quen thuộc từ trên không xuống, mỉm cười nói:

- Có thể coi như thế, nhưng chủ yếu chỉ có một, chính là nơi mà chúng ta tổ chức hôn lễ.

Lâm Nhược Khê gật gật đầu, ánh mắt xuất thần ngóng trông.

Trên biển Ionian dường như bị ai đó rải một chuỗi trân châu trong suốt, dải đá ngầm chi chít như sao trời.

Bầu trời là một miếng ngọc lam, mặt biển là một miếng ngọc bích. Từ xa nhìn vào, biển và trời như liên kết lại với nhau, ngọc lam và ngọc bích kết hợp với nhau, trông thật đồ sộ.

Cùng với sự giảm dần tốc độ bay của chiếc A380, phong cảnh bên dưới cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Mặt biển mênh mông với những dải cát màu trắng bao quanh, cứ kéo dài liên miên, quang co khúc khuỷu, không giống như trong nhân gian.

Mà cùng với sự rõ ràng của sự vật phía dưới, Lâm Nhược Khê còn thấy được được sự biến đổi theo thời gian, rất nhiều ngôi nhà được sắp xếp ở đây, đất vườn vắt chéo nhau, những con đường lớn nhỏ uốn lượn quanh co.

Thậm chí còn có thể nhìn thấy không ít khinh khí cầu, khí cơ và tàu lượn qua lại không ngớt.

Cũng may nơi mà những hành khách phải hạ xuống là sân bay hạng lớn kéo dài từ mặt biển, nhưng thật ra không cần lo lắng bị những chuyến bay nhỏ quấy nhiễu gây ra nguy hiểm.

Hơn 20 phút sau, máy bay đã hạ cánh an toàn xuống sân bay ở trên đảo.

Dải cát trắng tinh bao quanh sân bay này, một hàng đá hoa thẳng tắp, xây bằng bê tông trở thành một con đường để đi, thông sâu vào bên trong.


Khi Lâm Nhược Khê vừa bước ra khỏi cửa của máy bay thì hương vị thơm mát của nước biển và mặt trời hòa quyện vào với nhau xông thẳng vào mũi cô.

Trong không khí dường như có những hạt làm cho tinh thần và thể xác của con người được cảm thấy dễ chịu, sự mệt mỏi trên đường đi tiêu tan trong chốc lát.

Cùng với đó, Quách Tuyết Hoa cũng bước ra ngoài, mẹ chồng và con dâu đến gần để thưởng thức cảnh đẹp hùng vĩ ở trước mắt, có chút mê ly.

- Đó là… núi lửa?

Lâm Nhược Khê trông thấy ở đằng xa, ở vị trí trung tâm là một ngọn núi lửa sống đang nhả khói nghi ngút.

Dương Thần gật đầu nói:

- Đúng vậy, môi trường địa lý nơi đây tương đối hỗn loạn, rung chuyển. Mặc dù hơn trăm năm nay đều chưa từng phun trào nhưng những ngọn núi lửa này vẫn tồn tại.

Cũng chính vì nguyên do của núi lửa mà thực vật trên đảo phát triển rất tốt, mùa vụ trồng những cây nông nghiệp cũng rất dễ dàng, mang lại hiệu quả cao.

Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy tất cả những thứ trước mắt mình đều rất mới mẻ, nhưng vẫn chùn bước trước môi trường lạ lẫm này.

Dương Thần nắm lấy tay cô, hai người từ từ xuống máy bay.

Nhưng Quách Tuyết Hoa lại có cảm giác được tự do tự tại, cảm thấy mảnh đất này là của con trai mình, nên bà cũng không có gì gò bó.

Ở một chỗ không xa cách chỗ máy bay hạ xuống là một đoàn nam nữ mặc đủ các loại quần áo với màu sắc khác nhau, nhìn thấy ba người Dương Thần đã đến nơi liền đi đến nghênh đón.

Trong đó, rõ ràng là có cả vú Vương đã đến đó từ sớm.

Lúc này trên người vú Vương mặc một chiếc váy hoa, nhưng lại khiến cho vú Vương không hiện rõ tuổi già, như được trẻ ra vài tuổi, trên đầu còn đeo một vòng hoa xinh đẹp, thu hút sự chú ý của người khác một cách lạ thường.

- Vú Vương!

Lâm Nhược Khê đã nhiều ngày không được gặp vị trưởng bối đã cùng mình lớn lên này, đột nhiên chạy đến ôm vú Vương thân mật vô cùng.

Vú Vương ngượng ngùng nhìn Dương Thần và Quách Tuyết Hoa, nói với Lâm Nhược Khê:

- Tiểu thư, cô cuối cùng cũng đã đến rồi, những người ở đây đều rất nhiệt tình, nhưng một mình tôi lại cảm thấy hơi là lạ.

- Ngọc Lan à, bộ váy trên người bà là được rồi, sao lại còn mang thêm hoa, không phải đã thân thiết với những người trên đảo rồi hay sao?

Quách Tuyết Hoa vui đùa nói.

Vú Vương xấu hổ nhìn sang bên có một ông cụ đang mặc bộ Tây phục được cắt gọn đơn giản, mái tóc màu bạch kim chải chuốt tỉ mỉ.

- Đây là do ông Ron chuẩn bị cho tôi, nói là tôi trang điểm ăn mặc thế này mới hợp với việc đi tham gia lễ cưới, tôi muốn phù hợp với buổi hôn lễ của tiểu thư, vì vậy mới mặc thế này. Tuyết Hoa, bà đừng trêu tôi nữa.

Nghe vú Vương nói như vậy, Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê mới chú ý đến người dẫn theo những nhân viên đến tiếp đón là người có tên Ron.

Ông già này xem ra ít nhất cũng phải tầm 60, 70 tuổi, nhưng da dẻ vẫn hồng hào, tinh thần vẫn rất phấn chấn. Điều khiến cho người khác khâm phục chính là sự thẳng thắn, hào phóng, khiêm tốn, và sự cao quý, khiến cho người ta không thể không kính nể.

Mà Ron, sau khi quan sát Lâm Nhược Khê liền chuyển sang quan sát đánh giá Dương Thần.

- Minh Vương Các Hạ, hoan nghênh trở lại quốc gia bị lãng quên, Ron Freiherr von Konstantin, người quản gia trung thành của ngài đã chờ đợi ngài khá lâu rồi.


Ron nói, xoay đầu cúi chào.

Khi ông ấy vừa làm động tác này thì tất cả những nhân viên ở đây cũng đều cúi sống lưng xuống cúi chào.

Màn chào hỏi này khiến cho Quách Tuyết Hoa và Lâm Nhược Khê ngây người tại chỗ.

Nhưng Dương Thần đã quen với những việc này, cười nói:

- Ron, được rồi. Sao ông lại cúi đầu chào tôi như thế, tôi cũng sẽ không tăng lương cho ông đâu.

Lâm Nhược Khê muốn đi đến đá cho người đàn ông này một cái, người ta đã già cả như vậy, sao lại có thể bất lịch sự như vậy được.

Ngược lại Ron cười rất thoải mái:

- Minh Vương Các Hạ, ngài xem ra vui vẻ hơn trước rồi đấy, tôi rất vui.

Dương Thần tiến lên phía trước, vỗ vỗ vào bả vai người đàn ông này, lập tức giới thiệu với ba người Lâm Nhược Khê:

- Đây là trưởng tộc của gia tộc Konstantin ở Ý.

Đương nhiên, đấy không phải là tên đầy đủ của ông ấy, tên đầy đủ của ông ý rất biến thái, không nói đâu.

Tổ tiên của ông ấy là Caesar của đế quốc La Mã cổ. Đương nhiên đến đời của ông ấy thì có bao nhiêu huyết mạch nữa thì ai mà biết được, nhưng chính tông nhất định không sai.

Lâm Nhược Khê lẩm bẩm tên gọi đầy đủ của Ron, cảm thấy có chút quen thuộc, sau đó lại nhớ ra việc ông ấy chuẩn bị quần áo cho vú Vương thì mắt liền sáng lên, không kìm được nói:

- Ông… Ông là nhà thiết kế thời trang-Ron?

Ron điềm đạm vuốt cằm nói:

- Persephone đại nhân, lần đầu gặp mặt. Không sai, một trong những nghề nghiệp của tôi chính xác là nhà thiết kế thời trang.

Đồng thời cũng là người phụ trách hôn lễ của cô và Minh Vương Các Hạ. Bộ váy cưới của cô, tôi đã thiết kế xong cho cô.

Lâm Nhược Khê nghe thấy hai chữ “váy cưới” liền vui mừng ngay lập tức, sau đó là ngượng ngùng, nói:

- Tôi làm về những mốt thời trang, luôn nghe nói đến danh tiếng của ông.

Bởi vì ông rất ít khi xuất hiện trong những buổi triển lãm thời trang, chỉ đưa ra sản phẩm, hơn nữa sản phẩm đưa ra lại rất ít. Không ngờ hôm nay có thể gặp ông, tôi rất muốn thưởng thức thiết kế theo phong cách Bohemia của ông.

Ron có chút vui sướng, nói:

- Được cô thưởng thức, tôi rất lấy làm vinh hạnh.

Lâm Nhược Khê lại lập tức nhớ đến một việc khác, bĩu miệng với Dương Thần:

- Em nhớ ra rồi, lúc trước, khi mà anh nói đến công ty, đề mục dự thi cuối cùng chính là chiếc váy dài theo phong cách Bohemia của nhà thiết kế Ron.

Em nói rồi mà, thảo nào anh là người duy nhất trả lời đúng, hóa ra căn bản là anh và nhà thiết kế Ron quen biết nhau.

Lâm Nhược Khê không nhắc đến thì Dương Thần suýt quên việc đó. Lúc này nhớ ra thì liền cười lớn:


- Ai bảo những cái khác các em lại không chọn, không chọn nhà thiết kế riêng của anh.

Bộ trang phục trước kia mà anh mặc, hơn một nửa là của ông ấy, đương nhiên anh biết phong cách ăn mặc của mình.

Lâm Nhược Khê tức giận, chỉ cảm thấy mình bị Dương Thần lừa.

Nhưng việc này đã qua rồi, người phụ nữ này không muốn để bụng nhiều, hơn nữa những lời Ron nói lại khiến cho cô có chút nghi ngờ, hỏi:

- Ông Ron à, vừa rồi ông nói thiết kế thời trang là một trong số những nghề nghiệp của ông, lẽ nào ông còn thiết kế những thứ khác sao?

Đối với Lâm Nhược Khê đã làm trong lĩnh vực này mà nói thì với những nhân vật truyền kỳ trong giới thiết kế, cô đương nhiên cảm thấy rất có hứng thú.

Ron cười có chút ngượng ngùng, nhìn Dương Thần, muốn xem ý kiến Dương Thần là có nên nói hay không.

Dương Thần gật gật đầu:

- Nói đi, đều là người một nhà mà.

Ron lúc này mới gật đầu, trả lời:

- Thực ra tôi không dám giấu diếm gì, Persephone đại nhân, gia tộc Konstantin của lão già này là gia tộc đứng đầu trong giới Mafia của Ý.

Vừa nói ra câu này, Quách Tuyết Hoa và vú Vương không nói gì, còn mặt Lâm Nhược Khê thì cứng nhắc lại.

Như vậy không ngờ ông cụ điềm đạm này lại là Mafia?

Băng đảng Mafia cũng thiết kế thời trang?

Dương Thần cảm thấy biểu hiện khuôn mặt của người phụ nữ này thật thú vị, tiếp lời:

- Không chỉ là tộc trưởng của gia tộc Mafia, mà Ron còn là Hội trưởng danh dự cả đời của liên minh Mafia trên đảo Sicily.

Lại một cú sang chấn nữa khiến Lâm Nhược Khê cảm thấy thế giới này đầy rẫy những hoang đường.

Còn Ron thì vội vàng cảm ơn nói:

- Đó là năm đó, còn khi đối mặt với cuộc chiến tranh mà quân đội liên minh ba nước Anh, Pháp, Ý tấn công đảo Sicily thì ít nhiều Minh Vương Các Hạ cũng giúp tôi chút ít, ngăn cơn sóng dữ này lại, khiến cho tôi có thể có cơ hội được dẫn đầu mấy gia tộc Mafia lớn này. Vượt qua được sóng gió, tôi mới có thể đạt được thế mạnh.

Nếu như không phải ân đức này của ngài thì tôi sẽ không có ngày hôm nay. Đều là những ngày đã qua, tôi bây giờ chỉ là một ông già quản gia của một quốc gia bị lãng quên mà thôi.

Dương Thần nhìn người đàn ông đang chìm vào hoài niệm kia, bất lực, vỗ vỗ vai Ron, nói:

- Được rồi, người bạn già, lên xe thôi, những người trên đảo đợi khá lâu rồi.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!