- Khu biệt thự phía tây?
Lâm Nhược Khê thì thào đọc tên, thoáng suy tư, nói:
- Hình như...là cũng được.
Sắc Vi và Mạc Thiện Ny cũng đều lại gần, nhìn thấy trên màn hình một khu biệt thự sang trọng nhiều cây xanh, cả hai đều tỏ ra thích thú.
Mạc Thiện Ny nói:
- Nhược Khê cô còn nhớ không, khu biệt thự này trước khi được hoàn thành vào hai năm trước, Ngọc Lôi của chúng ta đã bán cho họ những sản phẩm đồ dùng trong nhà cao cấp, khu biệt thự này xây theo kiến trúc Italy, trang bị bên trong, đều do Ngọc Lôi của chúng ta cung cấp.
- Nghe cô nói như thế, tôi cũng hơi có chút ấn tượng.
Lâm Nhược Khê dịu dàng nói.
Dương Thần nghe thấy tên của khu biệt thự, cũng cảm thấy hơi quen tai, nhưng hắn cũng lười suy nghĩ, dù sao mình ở đâu cũng được, chỉ cần cô ấy thích là được.
- Giá của những căn biệt thự ở đây thấp nhất là trên 15 triệu, sử dụng kĩ thuật tiên tiến khống chế nguồn nước nóng dưới lòng đất, hơn nữa mỗi một căn đều có thiết kế khác nhau, phía bắc giáp với triền núi, phía đông gần với nhánh của một con sông, bên trong khu gồm có các khu tập thể hình, được bảo vệ bởi công ty bảo vệ top 10 toàn quốc.
- Bởi vì là khu dành cho những người vô cùng giàu có, cũng không phải là khu nhìn ra biển ồn ào, náo nhiệt, có rất nhiều căn biệt thự còn trống, một năm gần đây bất động sản đóng băng, nhưng họ không muốn giảm giá, cho nên có rất ít người đến đó sống
Mạc Thiện Ny nói ra vanh vách, giống như những tư liệu đó đã nằm trong đầu cô từ rất lâu rồi.
Sắc Vi sắc mặt vui vẻ.
- Có núi? Hay quá, như vậy đều có thể rèn luyện sức khỏe và luyện công, không khí chắc cũng rất trong lành.
Nghe thấy hai chữ “rèn luyện”, Lâm Nhược Khê cũng có chút chột dạ, quả thật nếu có ít người, môi trường lại trong lành thanh nhã, cô cũng sẽ ra ngoài chạy bộ, làm gì cũng thoải mãi hơn rất nhiều.
- Nếu đã như vậy, chúng ta hãy liên lạc với bên bất động sản mua hai căn luôn hai căn.
Lâm Nhược Khê cũng không chậm trễ, thấy là mua liền.
Mọi người bắt đầu xem vị trí cụ thể của căn nhà, cuối cùng chọn một khu đắt nhất, nhưng cảnh cũng đẹp nhất, tổng cộng tất cả các loại chi phí là 50 triệu NDT, tuy rằng khá đắt, nhưng nhà mua được thì cũng có thể bán được.
Phải chuyển nhà, nên tất cả mọi người đều trở nên bận rộn, phải thu dọn đồ đạc, chỉ có điều Sắc Vi và Mạc Thiện Ny phải chuyển thôi, chỉ có một ít đồ quí giá chưa bị hủy, như trang sức, nhất là chiếc nhẫn có giá hơn 10 triệu $, đã được cô tìm thấy trong đống đổ nát từ lâu.
Phiền phức nhất là một số giất tờ tùy thân, dù sao muôn mua nhà cũng phải cần một số giấy tờ để làm thủ tục, nhưng phòng cũng bị nổ tan tành rồi, chỉ còn cách nhờ quan hệ.
Thái Nghiên ở nhà, cũng không biết ở đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc Lâm Nhược Khê gọi điện thoại đến, cảm thấy kinh ngạc sao Lâm Nhược Khê lại xóa bỏ được khúc mắc nhanh như vậy, sau khi nghe thấy chỉ là muốn nhờ cô làm gấp cho hai cái CMT và hộ khẩu, cô chỉ còn cách cười khổ, nhưng vẫn đồng ý.
Cuối cùng cũng thỏa thuận xong, Ngày mai đi làm Thái Nghiên sẽ lập tức sai người làm ngay những giấy tờ này, mà bình thường phải cần ba tháng mới làm xong, dựa vào những quan hệ công và tư, Thái Nghiên tuy rằng cảm thấy có hơi ngại, nhưng dù sao cũng nên biểu hiện tốt một chút.
Mạc Thiện Ny cảm thấy không sao, dù sao khi còn là nhỏ đã quen với Thái Nghiên rồi, nhưng Sắc Vi lại cảm thấy bất ngờ, không ngờ Lâm Nhược Khê không chút do dự cũng giúp cô giải quyết.
Tuy rằng có thể là biểu hiện đại lượng bên ngoài, nhưng Sắc Vi vẫn nói một tiếng
- Cảm ơn.
Quách Tuyết Hoa nhìn thấy những việc này, không kìm nổi huých huých cùi chỏ vào sườn Dương Thần khẽ nói:
- Con, có vẻ hiện tại Nhược Khê đối với những tình nhân của con đã không còn hằn học như trước nữa rồi, có lẽ cuộc sống của con sau này sẽ yên ắng hơn một chút đấy.
Dương Thần thản nhiên cười nói.
- Mẹ, đó là bởi vì Nhược Khê rốt cuộc cũng hiểu rõ, cho dù có làm căng như thế nào, cũng không thể cắt đứt quan hệ được, con chờ đến ngày hôm nay nào có dễ dàng gì.
Quách Tuyết Hoa lập tức chuyển chủ đề nói:
- Xem ra...sau này muốn bế cháu, chắc không chỉ có một hai đưa thôi đâu, thực ra nhiều cháu gái một chút sẽ tốt hơn, con trai đứa nào cũng nghịch, chỉ cần một đứa để hương hỏa là được rồi...
Dương Thần vẻ mặt cứng ngắc, nhìn bà mẹ giàu trí tưởng tưởng bên cạnh.
Nói thật, dựa vào tố chất cơ thể hiện nay của hắn, vô cùng khỏe mạnh, đến cả Dương Thần cũng không dám tin.
Muốn cho các cô có con với hắn, cho dù là bây giờ bắt đầu luyện tập, trong vòng mười mấy năm thì hy vọng vẫn là xa vời lắm, cho dù là người có cơ hội vượt qua cảnh giới Tiên Thiên bước chân vào Hóa Thần Kỳ là Thái Ngưng, cũng không chắc có khả năng tiếp cận với cảnh giới của mình.
Có đôi khi, Dương Thần cố ý kiềm chế một chút năng lực của bản thân, đấy không phải là khiêm tốn, mà là lo mình lộ ra năng lực quá mức sự tưởng tượng của con người, sẽ làm cho các cô cảm thấy có khoảng cách.
Giống như yêu một người không cùng chủng tộc với mình, loại mùi vị này sợ rằng sẽ không dễ chịu chút nào.
Chỉ có cách làm cho các cô đạt đến một trình độ nhất định, Dương Thần mới có thể để lộ ra khả năng thật sự của mình.
Tuy mình ở các phương diện khác lĩnh ngộ bình thường, nhưng trên con đường tu luyện Dương Thần chưa bao giờ nghi ngờ khả năng thiên phú và may mắn của mình, điều này cũng khiến hắn ở trên cao cảm thấy chút cô đơn lạnh lẽo.
Đến buổi tối, Sắc Vi và Mạc Thiện Ny muốn đưa Mã Quế Phương đến khách sạn nghỉ tạm một đêm, sáng hôm sau có thể đến chỗ Thái Nghiên làm giấy tờ.
Lâm Nhược Khê sau khi nói với bên Bất động sản sẽ trả tiền một lần, đối phương lập tức sai người đến dọn dẹp sạch sẽ, sau đó lắp đặt toàn bộ hệ thống thiết bị gia dụng trong nhà, ngày mai chỉ cần đến ký hợp đồng là có thể chuyển đến ở, còn về tình trạng như thế nào, thì với hợp đồng mấy chục triệu NDT, đối phương cũng không dám giấu diếm.
Trong cái thế giới coi trọng vật chất, có tiền, mọi chuyện đều có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều.
Xử lý xong hết các vấn đề, Lâm Nhược Khê, Trinh Tú, cùng với Quách Tuyết Hoa, Vú Vương ở nhà thu xếp hành lý, đợi ngày mai cho xe đến, chuyển đồ đi.
Dương Thần cũng không có đồ gì phải mang đi, cho nên giống như cửu vạn, chuyển đồ đến chỗ này chỗ khác, cũng may thể lực của Dương Thần không có vấn đề gì, lên xuống tầng mấy chục lần không thở dốc, hoàn toàn không mệt chút nào.
Loại biểu hiện “Dũng mãnh phi thường”này, khiến Lâm Nhược Khê có chút vừa lòng, lúc đi qua người Dương Thần, nhỏ giọng nói:
- Hóa ra anh cũng khá hữu dụng...
Dương Thần nhăn mặt lại, đến lúc này giá trị bản thân mới thể hiện ra---- Cửu vạn!
Bận rộn cả nửa buổi tối, cả nhà mới được về phòng nghỉ ngơi, đây cũng là buổi tối cuối cùng ở lại nhà cũ, mọi người ai cũng không ngủ được, trừ Dương Thần.
Đợi đến buổi sáng ngày hôm sau, xe chuyển nhà mà hôm qua Lâm Nhược Khê gọi, lái xe chuyển hàng đến, lục tục chuyển hàng lên xe.
Cùng lúc này, Sắc Vi và Mạc Thiện Ny sau khi nhanh chóng làm xong giấy tờ, đang đi cùng với Thái Nghiên về.
Thái Nghiên vẫn còn mặc đồng phục cảnh sát, vừa vào đến nhà, lập tức nhiệt tình chào hỏi Vú Vương, Quách Tuyết Hoa, cười hì hì nói:
- Đến muộn quá, sắp chuyển xong rồi, cháu còn muốn đến giúp mọi người chuyển nhà mà.
Mạc Thiện Ny từ phía sau đi lên, bất đắc dĩ nói:
- Cháu đã nói với Nghiên Nghiên là không cần rồi, nhưng cô ấy cứ muốn đến xem có giúp được gì không.
- Cái này là đương nhiên mà, tôi cùng muốn biết mọi người sẽ chuyển nhà đi đâu chứ.
Thái Nghiên bĩu môi nói.
Ba cô đều quen nhau từ lâu rồi, gặp nhau liền cười nói ríu rít.
Lâm Nhược Khê khẽ cười cười
- Cảm ơn cô, cô đã giúp rất nhiều việc rồi.
- Nhường đường, nhường đường.
Lúc này Dương Thần từ trong phòng đi ra, trong lòng còn ôm một chồng sách, có một số sách nhìn rất cũ.
Nhìn thấy Thái Nghiên cũng ở đây, Dương Thần cười cười, nháy mắt với cô một cái.
Thái Nghiên lườm hắn một cái
- Cười ngô nghê cái gì, sao lại nhiều sách như vậy, toàn bộ chỗ này đều phải chuyển sao.
Dương Thần than thở,
- Anh chuyển từ tối qua đến trưa nay, vẫn chưa chuyển xong chỗ sách này.
- Trời ạ, Nhược Khê, Cô không định chuyển hết sách toàn bộ sách ở thư phòng của cô đến nhà mới chứ?
Mạc Thiện Ny giật mình nói.
Lâm Nhược Khê nhìn chồng sách cao cao
- Số sách này...là do bà nội để lại.
Lời này vừa nói ra, mọi người mới hiểu được, hóa ra số sách này từ thời cố Tổng giám đốc đã có rồi, vậy thì giống như di vật rồi, chẳng trách lại coi trong như vậy.
- Em đến giúp anh bỏ sách lên xe,
Thái Nghiên nhiệt tình nói, nói xong liền cầm lấy một chồng sách để lên một rương vận chuyển hàng hóa.
Trong lúc đang chuyến sách, cầm một cuốn sách trên tay, đột nhiên có một vật mỏng bay xuống.
Thái Nghiên sửng sốt, cúi xuống nhặt lên,
- A, là một tấm ảnh cũ, bị ố vàng hết rồi...
- Thật sao
Mạc Thiện Ny nghe xong có chút hưng phấn,
- Có phải là ảnh của cố Tổng giám đốc không?
- Bởi vì rơi ra từ sách của cố Tổng giám đốc, cho nên đươn nhiên mọi người sẽ nghĩ đó là ảnh của người.
Nhưng, tiếp theo hai cô khẽ sau mày, Mạc Thiện Ny tò mò hỏi:
- Ai vậy.
- Hóa ra là hắn
Thái Nghiên hóa ra lại biết, thầm thì nói.
- Cái gì vậy
Dương Thần cảm thấy kì quái, sao sắc mặt của các cô lạ như vậy
Thái Nghiên cắn cắn môi, mắt khẽ đảo, trực tiếp cầm lấy tấm ảnh, đi đến chỗ Vú Vương đang chỉ đảo mấy nhân viên chuyển đồ,nói:
- Vú Vương, tấm ảnh này chắc là của Vú, Vú cầm lấy đi.
Vú Vương sửng sốt, nhận lấy tấm ảnh, lúc ban đầu thì chưa có gì, nhưng lúc ánh mắt vừa nhìn xuống, thì lập tức ngây ra, sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy.
Lâm Nhược Khê dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, có chút oán trách nói:
- Nghiên Nghiên, cô làm gì vậy! Không nhớ lúc trước bà nội nói gì với chúng ta sao? Không được nhắc đến người đó! Sao lại còn đưa ảnh của người đó cho Vú Vương!?