Nghe đến đó, Dương Thần trong mắt đã đùng đùng sát khí:
-Tốt nhất anh nên nói cho tôi biết, rốt cuộc người phụ nữ của tôi như thế nào…
Molins nuốt nước miếng rồi mới nói:
- Đó là lần đầu tiên Eydlin đi đến nơi xảy ra vụ nổ, để thực hiện nhiệm vụ bảo vệ. May mắn thay có một số vị trí có thể ẩn nấp. Trước mắt thì ngoài những vết thương nhẹ của hai người thì cũng không có ảnh hưởng gì tới tính mạng. Nhưng bởi vì bị lở núi, nên một lượng lớn bùn đất và nham thạch đã bao phủ một khoảng rộng, khu vục mà cây đổ cũng che đi rất nhiều, chỉ một mình Eydlin thì không thể đi ra được. Trong tình hình đó cô ấy đã dùng thiết bị liên lạc không dây báo cho tôi biết.
Dương Thần cũng không đi qua Tuân Sơn nhưng có bản đồ ở trong đầu thì cũng có thể thu hẹp lại được phạm vi.
Nhưng vào lúc này, nếu lái xe đi tìm thì chắc chắn không thể kịp vì vậy nên nói:
- Molins, chuyện ở bên này tôi có thể tự giải quyết, anh cứ phái người xử lý tốt ở bên trong nhà ta. Mặt khác kiểm tra xem những chỗ xung quanh tôi xem rốt cuộc có thước nổ ở những chỗ khác hay không.
Dương Thần lo đối phương để áp chế mình mà không từ thủ đoạn mà đến cả những người phụ nữ khác cũng gài lại cho nên vẫn phải kiểm tra qua một lần.
Molins không dám kéo dài, liền đồng ý ngay.
Dương Thần tuy không muốn thực hiện mọi việc theo quy tắc thông thường nhưng những lúc nguy hiểm hoặc khi tính mạng Sắc Vi bị nguy hiểm, nếu ngoài thuốc nổ còn có những thủ đoạn khác thì Sắc Vi không thể phản kháng lại được. Như thế thì thật là nguy hiểm!
Vì vậy, Dương Thần chọn nơi mà không ai có thể thấy, thân thể chớp nhoáng, thoáng cái đã không thấy đâu rồi.
Tuân sơn cách đây cũng không phải là quá xa, đi xe thì mất khoảng mười phút. Đó là một cái đồi nhỏ cao khoảng 500m so với mặt nước biển, cây cối rậm rạp. Trước đây đã từng có không ít người leo lên đỉnh này luyện tập nhưng bởi vì do xây dựng lại công biên mất năm nay nên mọi người dần không tới nữa. Lại thêm vào việc Ủy ban nhân dân của thành phố này mấy năm nay khởi xướng việc bảo vệ môi trường, không cho mọi người sống xung quanh đây mở cửa hàng buôn bán. Điều ngoài ý muốn này làm ảnh hưởng tới tinh thần của mọi người nên nơi này giờ đây đã hoang vắng đi nhiều.
Sắc Vi nghe Dương Thần khuyên nhủ, phải chăm hít thở không khí trong lành. Trong khi luyện tập sẽ cảm nhận được hơi thở của tự nhiên, sẽ có lợi cho việc tu tâm dưỡng tính nên mới chọn nơi này làm chỗ để luyện tập.
Thật không ngờ, cái sự lựa chọn ấy đã mang đến cho cô những nguy cơ trước mắt.
Lúc này, vị trí sườn núi của Tuân Sơn trở thành một đống hỗn độn.
Khối đá và gò đất ở đây đã bị đổ sụp. Nhiều cây cối đã bị nổ vụn, đổ trên sườn núi.
Con đường nhỏ vốn để đi thông dưới chân núi lúc này đã bị vùi lấp.
Ngay ở phía rừng cây phía dưới, có một đám đàn ông mặc quần áo màu lần lượt chạy tới. Đa số những người đàn ông trong đó là những người da trắng, dáng người khôn ngô, màu mắt thì không giống nhau, cứ như là những người đến từ nhiều nơi trên thế giới.
Phần lớn những người này đều đeo ba lô du lịch ở sau lưng hoặc là những hòm nhạc cụ từ bốn hướng dồn về khu vực bị đổ sụp này. Nhìn thấy cảnh tượng của vụ nổ đầy chết chóc, nhe răng, gật đầu cười một cách độc ác.
Sau đó, tất cả bọn chúng đều bỏ hành lý xuống và tự động mở ra.
Trong cái thùng hành lý thật to đằng sau lưng rõ ràng là một cái ống phóng rốc két!
Trên hầu hết những chiếc ống phóng này có không ít những vết hằn. Có lẽ đã được dùng nhiềm năm rồi nhưng do được bảo dưỡng tốt nên tốc độ lắp vẫn cực nhanh.
Một đám đàn ông ngoại quốc sau khi lắp xong cái ống phóng rốc két liền chuần bị hướng tới khu vực bị đá che phủ phóng một cú trí mạng nữa!
Hơn mười cái ống phóng rốc két được kích hỏa. Cho dù là xe tăng thì cũng nổ thành trăm mảnh huống chi là những cơ thể đầy bùn đất như thế này.
Đúng lúc này, có bóng của một người đàn ông bỗng nhiên hiện lên. Đó chính là Dương Thần.
Đám người vừa phóng hỏa tiễn giật mình kinh hãi, không dám tin vào điều này, cho rằng đó chỉ là ảo giác.
Dương Thần cuối cùng không tới muộn, nhìn thấy một loạt những vị trí hỏa tiễn đang ngắm, giận không kiềm chế được nhưng theo cảm giác của hắn thì chỗ của Sắc Vi và Eydlin cũng chưa gặp nguy hiểm mới không giết sạch đám người này ngay lập tức.
Dù sao thì sau khi tìm thấy hai người cần tìm thì giết chúng cũng không muộn.
Nhìn số hiệu của những người ngắm hỏa tiễn, Dương Thần chau mày:
- Hỏa tiễn Karl Gustave, các ngươi là lính của Thụy Điển đúng không?
Dương Thần nói tới cụm từ tiêu chuẩn mà những người lính Thụy Điển hay sử dụng. Điều này khiên đám người này có chút kinh ngạc.
- Ngươi là ai?
Một người là chỉ huy của đám lính này đứng lên hỏi đầy nghi ngờ. Quả nhiên là sử dụng khẩu ngữ của người Thụy Điển.
Dương Thần mắt lạnh tanh nói:
- Hỏa tiễn Karl Gustave là loại vũ khí tiêu chuẩn của quân đội Thụy Điển. Nếu là quân đội của chính phủ thì không thể tới nơi này, xem ra các ngươi là lính đánh thuê.
- Như vậy thì sao? Tuy nhìn tốc độ của ngươi rất nhanh nhưng các huynh đệ chúng đa đều là những kỵ binh Lapland xuất ngũ tinh nhuệ. Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi cũng có thể ngăn lại chúng ta sao?
Gã này tỏ ý khinh thường, nhe răng cười một cách độc ác.
Dương Thần có chút kinh ngạc:
- Những kỵ binh Lapland sao?
- Thế nào? Đã nghe qua tên và số hiệu của chúng ta rồi chứ?
Gã này cười đắc ý nói.
Kỵ binh Lapland là bộ đội đặc thù của Thụy Điển, đều được huấn luyện ở cực Bắc của Thụy Điển, nơi mà hàng năm phải chiến đấu với cái giá lạnh, am hiểu tuần tra dài ngày, tập kích bất ngờ, làm nhiệm vụ quấy rối khu vực hậu phương của địch.
Dương Thần năm đó ở gần phía cực Bắc thực hiện nhiệm vụ ám sát và khi tham gia huấn luyện không giao lưu nhiều với đội này của quân đội Thụy Điển. Đương nhiên là vì lúc đó hắn còn nhỏ, đối phương đã nắm bắt được một cách chu toàn. Nhưng đến bây giờ thì hoàn toàn không thèm để ý nữa.
Như vậy thì bố trí thuốc nổ một cách bí mật do bọn người này làm đã tránh được tai mắt của đội Hải Ưng. Nhưng sao những tên bộ đội xuất ngũ đánh thuê này tại sao lại đột nhiên đến Hoa Hạ để sát hại hắn và Sắc Vi chứ?
Đột nhiên Dương Thần nhớ tới một người mà đã lâu lắm rồi không còn nghĩ tới – Tư Đồ Minh Trạch.
Trước đây Sắc Vi cũng từng nói rằng là một nước ở Bắc Âu đã đưa Tư Đồ Minh Trạch đi, để ông ta ở đó dưỡng già – Liệu Thụy Điển có phải là nước Bắc Âu đó không?
- Là Tư Đồ Minh Trạch phái các người tới đúng không?
Tuy không biết rõ Tư Đồ Minh Trạch sao lại có cơ hội phản công lại như vậy nhưng Dương Thần vẫn hỏi câu này.
Gã kia lắc lắc ngón tay:
- Ta không biết ngươi đang nói cái gì, cũng không lãng phí thời gian với ngươi. Anh em, phóng tên lửa!
Tiếng ra lệnh vừa dứt, tất cả nhóm lính đánh thuê đặt tay trên cò súng đồng thời ngắm bắn.
Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh!...
Tiếng phóng gần như liên tiếp đồng thời vang lên khiến núi rừng như chấn động!
Tất cả đạn hỏa tiễn cùng với màu thuốc súng trắng xóa bao trùm một vùng sụt lún.
Nhưng không đợi những tên lính này phóng hỏa tiễn tới gần sườn núi, dường như tất cả những thứ vừa phóng ra đã biến mất. Không ngờ tất cả đạn pháo đều tập trung lại ở cùng một quỹ đạo.
Cảnh tượng này giống như một cảnh phim bị dừng hình khiến những tên lính Thụy Điển đánh thuê khó có thể tin được.
Dương Thần hấp háy mắt:
- Nếu các ngươi không nói thì cũng không còn giá trị sống nữa…
Nói xong, Dương Thần vung mạnh tay lên, tất cả hỏa tiễn giống như thể bị thu hồi trở về thật đáng thương, rơi giữa không trung… giống như một đàn châu chấu cùng đồng thời bay tới một điểm!
- Đừng!
Những hình ảnh kinh khủng trước mắt khiến những gã lính này gào khóc thảm thiết.
Nhưng kết quả cũng không thể thay đổi được nữa.
Chỉ còn nghe thấy khoảng mười tiếng nổ “đoàng đoàng”, toàn bộ mặt đất của khu núi nổ tung lên, bụi bay mù mịt, khói thuốc súng bốc lên bao phủ những chiếc hố khổng lồ.
Những người lính cao ngạo giờ chỉ còn lại một ít vụn quần áo, tứ chi cháy đen đến mức khó có thể phân biệt được cái nào là của ai.
Dương Thần nhìn một cách thản nhiên, giết chết hai mươi mấy người không cảm thấy gì cả, quay người lại đi đến phiến đá đầy bùn đất bao bọc, vung tay lên, trời đất như mở đường, đất đá như bỗng hóa thành tro bụi. Một cơn gió mạnh thổi qua khiến cát bụi bay tỏa ra xung quanh.
Bóng dáng hai người phụ nữ lộ dần ra, xuất hiện từ trong một cái hố lõm.
Eydlin mặc một bộ quân phục bó sát người, ôm chặt vào người của Sắc Vi, dồn hết lực vào lưng của cô ấy, toàn thân máu thịt lẫn lộn.
Nhưng cũng may là những thành viên của đội Hải Ưng đều đã trải qua trăm ngàn thử thách, cơ thể tuy dẻo dai hơn người thường nhưng những vết thương dồn dập cùng lúc cũng không khiến tính mạng cô bị nguy kịch.
Xưa nay Sắc Vi vẫn cứng cỏi nhưng lúc này hai mắt cô cũng đỏ ngàu, bùn đất bám đầy mặt, nước mắt không ngừng tuôn xuống, ôm chặt lấy Eydlin, buồn bã ngẩng đầu nhìn Dương Thần.
- Ông xã… anh… anh mau xem Eydlin…
Sắc Vi nức nở nói không thành câu.
Do Sắc Vi được huấn luyện ở đội Hải Ưng nên cô biết Eydlin nhưng cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày Eydlin vì bảo vệ cô mà hy sinh tính mạng mình để mạng sống cô được chu toàn.
Lúc mà cả khu núi bị oanh tạc, Sắc Vi bống mất hết can đảm, đột nhiên Eydlin xuất hiện, trong nháy mắt đẩy cô vào một cái hố nhỏ nên mới bị đất đá đập trúng vào người.
Có lẽ là như thế, Eydlin đã bị một tảng đá lớn đánh trúng bên ngoài.
Dương Thần nhanh chóng ngồi xuống, ôm lấy cơ thể yếu ớt của Eydlin trên người Sắc Vi. Đôi môi Eydlin trắng bệch, khóe miệng có vài vết máu, thở khó khăn nhưng cũng may là những chỗ khác vẫn còn rắn chắc nên không có gì quá đáng ngại lắm.
- Em làm khá lắm, cảm ơn em.
Dương Thần dịu dàng nói, khuôn mặt cười nhẹ nhàng.
Eydlin ướt sũng mồ hôi, khuôn mặt cũng lộ vẻ tươi cười:
- Tôi… có phải đã là… ân nhân của Minh Vương các hạ đó không?
- Có thể xem xét để em vinh dự về nghỉ hưu sớm rồi.
Dương Thần cười, vẫy tay đằng sau lưng Eydlin “hướng niệm dẫn xuất kinh” một cách mạnh mẽ khiến vết thương của Eydlin trong nháy mắt đã có thể cầm được máu.
Tiếp theo chỉ cần bổ sung thêm một chút dinh dưỡng là Eydlin có thể phục hồi lại được như cũ.
Sắc Vi thấy Eydlin không còn nguy hiểm nữa mới thở phào nhẹ nhóm, khuôn mặt thả lỏng hơn:
- Không sao là tốt rồi…
Sắc mặt của Dương Thần không được tốt cho lắm, hắn không ngờ tình hình lại như thế này, nếu hắn không trở về đúng lúc thì có thì có thể Sắc Vi đã chín phần chết một phần sống rồi. Xem ra cần phải tăng sự hoạt động của Hải Ưng ở Trung Hải ngay. Đương nhiên là bây giờ phải quét sạch lũ sâu bọ trước rồi mới tính sau.
Đang định hỏi Sắc Vi một việc thì điện thoại của Dương Thần vang lên. Dương Thần lấy ra thì thấy là của Molins gọi tới.