Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi


Thái Ngưng đứng gần Dương Thần nhất cũng cảm thấy có điều gì khác lạ.

Sau khi hiểu ra vội hỏi:

- Khống chế tâm chí? Dương Thần, anh nói sư phụ đã bị người ta khống chế?

Dương Thần không nghi ngờ có sự hiện diện của hắn ta, tình hình của những người này, hiển nhiên là do bị bọn chúng khống chế mới tự mình làm ra những chuyện tàn ác nhẫn tâm như vậy.

Thái Ngưng xét cho cùng cũng là đệ tử hiếm có có thiên chất cao của Đường Môn, bọn họ cũng không do dự mà ra tay, hay là do sư phụ Đường Lộ Di ra tay, nếu nói không kì lạ là nói dối.

Trong lúc Dương Thần đang suy nghĩ phải làm như thế nào để xử lí vụ việc này, thì bỗng nhiên có sự việc khác thường xảy ra.

Trưởng lão râu bạc trắng đang bị trói, khuôn mặt hiện lên sự đau khổ một cách hung tợn.

Dương Thần trong lòng rùng mình.

Không xong rồi, chân khí trong đan điền của lão ta đang không ngừng phình to ra, lão ta sắp tự nổ đan điền rồi.

Không đợi dứt lời, bụng của lão già râu bạc đã phình ra to tròn.

Dương thần rất hiểu về uy lực tự nổ đan điền của một Tiên Thiên cao thủ, điều này không phải một lần là toàn bộ sẽ bị bạo phát ra, không hề đơn giản như vậy, đó là sự phản pháo điên cuồng sau nhiều lần đè nén.

Nếu như để lão già này tự nổ, bản thân hắn sẽ không sao, nhưng những đệ tử vô tội của Đường Môn thì không còn con đường nào khác là cái chết, ít nhất thì một nửa Đường Gia Bảo sẽ bị san bằng.


Nhìn thấy luồng chân khí Tiên Thiên trên cơ thể lão thoát ra một cách mạnh mẽ, Dương Thần không do dự gì nữa, giang bàn tay to rộng, túm lấy và đá lão ra phía ngoài không trung.

Vì không muốn liên lụy đến tính mệnh của những người vô tội, chỉ còn cách là ném “người bom” này ra ngoài không trung.

Với sức mạnh của Dương Thần bây giờ, sớm đã quá sức tưởng tượng của người thường, động tác vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại có thể ném lão già râu bạc lên tận trên không trong mấy trăm mét, giống như là một viên đạn bay lên không trung.

Trong sự kinh ngạc của mọi người, chỉ nghe thấy một tiếng than từ không trung vọng lại.

Đan điền tên lão già kia nổ tung, thân thể của lão bị nổ thành trăm vạn mảnh,và những làn xung kích được tạo nên bởi chân khí Tiên Thiên làm cho máu bay tỏa ra trong khu vực mấy trăm mét.

Cho dù là đứng trên mặt đất, không ít đệ tử có tu luyện thấp của Đường Môn đều cảm thấy có một luồng đè nén từ trong không trung truyền lại.

Thái Ngưng đẫm hai hàng lệ, trước đây Đường Lộ Di ra tay dã man, cô cũng không lấy đấy là chuyện đau lòng, chán nản, nhưng lúc này biết sư phụ là do bị người ta khống chế, thì cô làm sao có thể lạnh lùng nhìn trưởng bối-người đã nuôi dưỡng cô từ bé đến lớn lại chết một cách như vậy.

- Dương Thần, anh hãy cứu sư phụ của em, em không muốn nhìn thấy bà ấy chết...

Thái Ngưng không kìm lòng được túm chặt lấy cánh tay của Dương Thần, người mà cô có thể dựa được chỉ có Dương Thần, cuộc đấu này với tu luyện hiện tại của cô thì không phải là đối thủ của bọn chúng.

- Ngưng Nhi, em đừng vội, việc vẫn chưa phải là đến mức không cứu vãn nổi.

Dương Thần vỗ nhẹ vào tay Thái Ngưng.

Suy nghĩ một lát, bóng hình Dương Thần chợt lóe lên đến trước mặt Đường Lộ Di.

Dương Thần liếc mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng hừ một tiếng.

- Tuy rằng tao không biết mày là ai, nhưng mày lại định mượn tay người khác muốn chiếm đoạt “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” của tao, mày cũng quá xem thường người khác rồi đấy, đã không có gan xuất hiện đấu với tao một phen vậy thì cứ tiếp tục làm con rùa rụt cổ đi, sớm muộn gì tao cũng sẽ tìm ra mày.

Dứt lời, Dương Thần đưa bàn tay kéo mặt Đường Lộ Di lại, hội tụ một luồng khí trời đất to lớn ép luồng sát khí ra khỏi cơ thể trong người đàn bà này ra bằng hết.

Trong chốc lát, đằng sau gáy Đường Lộ Di một luồng máu màu đỏ bắn ra.

Luồng máu vừa bắn ra, ánh mắt đỏ lừ của người đàn bà lập tức biến mất, thân thể mền nhũn, ngã xuống đất.

Dương Thần trong lòng đã có sự chuẩn bị, làm theo cách đã định, nhanh chóng lấy luồng khí trong cơ thể của những người khác của Đường Điện Sơn khống chế ép luồng tà khí đi ra.

- Sư phụ.

Thái Ngưng nhìn thấy mọi người đều không sao, vội gọi Đường Lập Trung và các sư huynh đệ bị dọa cho sợ hãi lúc nãy đến đỡ các trưởng lão của Đường Điện Sơn ngồi dậy.

Nhưng Dương Thần cũng không khỏi cảnh giác, trong lòng hắn vẫn chưa được yên tâm, nhưng cũng không làm gì được tiếp nữa, rõ ràng chắc chắn kẻ địch vẫn chưa lộ diện rất mạnh này đang núp đâu đó quanh đây, rất gần Đường Gia Bảo, và Dương Thần cũng không biết là do tu luyện, hay là do hắn có một khả năng đặc biệt, có lẽ có bảo bối hộ thân mà Dương Thần không thể tìm ra tung tích của kẻ địch.

Đột nhiên có một âm thanh thô ráp rõ ràng được cố ý truyền tới từ không trung.

- Không hổ danh là người luyện thành công “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh”, sức mạnh diễn sinh trong trời đất đã sử dụng thành thục như thế, xem ra đã vượt qua cả Thái Thanh Thần Lôi Kiếp, hôm nay coi như tạm thời tao cho mày được đắc ý, ngày tháng còn dài, lần sau…mày sẽ không còn may mắn như thế này nữa đâu.

Cùng lúc đó âm thanh dần trở nên mơ hồ, rõ ràng là kẻ đó đã rời đi.


Sắc mặt Dương Thần bất định, không ngờ rằng tên nhãi này đã mở miệng mà mình vẫn không tìm ra một chút manh mối nào về gã, quả thực là dị thường.

Với tu luyện của hắn bây giờ, cho dù có chạm phải cao thủ cũng không thể không tìm ra kẻ địch ẩn mình một cách kín kẽ như thế, tên này nếu không phải có bảo vật hộ thân vậy thì chắc phải là một siêu cao thủ thì mới có được khả năng này.

Dương Thần phát hiện ra một điều, cùng với sự tăng lên từng ngày tu luyện của hắn thì phạm vi tiếp xúc của hắn cũng càng ngày càng mở rộng thêm, thật không ngờ được ở trong Trung Hoa lại có một ngọa hổ tàng long như vậy, nếu như hôm nay không đứng tại nơi đây thì đúng thật là ếch ngồi đáy giếng.

Đây cũng làm tăng thêm sự kiên định và lòng tin của Dương Thần nhằm tìm ra bộ công pháp tốt nhất cho đám đàn bà của hắn, dẫu cho là mấy chục năm không có ai có thể đạt được đến mức hóa thần, nhưng cứ cho mấy năm nữa vào đạt được cảnh giới Tiên Thiên, chí ít cũng sẽ gặp nguy hiểm, như vậy sẽ thêm một sự đảm bảo.

Ít nhất thì gã đàn ông kia cũng không từ bỏ ý định với “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” của hắn, sớm muộn gì cũng tìm đến, ngộ nhỡ nếu không phân chút sức lực bảo vệ đám đàn bà vậy thì quả là hơi quá.

Điều khiến cho Dương Thần phiền muộn đó là, môn võ thần công này rốt cuộc là của nơi kì lạ nào, tại sao cùng với sự tăng lên của tu luyện, nó không những ngược lại, trái lại lại càng lúc càng thể hiện một tính chất không giống như bình thường.

Đúng rồi, gã đàn ông đó nói, thứ hắn sử dụng thậm chí vẫn là Thiên Địa Diễn Sinh Chi Lực?

Hóa ra, loại quái dị như vậy lại không thể bị phát hiện, nó vốn không phải là sức mạnh của nguyên khí, lẽ nào lại là sức mạnh của trời đất...

Vô hình vô ảnh, dẫn sức mạnh của trời đất, hoặc là một sức mạnh siêu nhiên, chỉ cần một chút mài giũa thì đã có thể quá mức như vậy.

Quay người lại, đám người Đường Điện Sơn tuy rằng đã không còn lo ngại gì nữa, nhưng sau khi thoát khỏi sự khống chế thì những vết thương mà Dương Thần gây ra lại phát huy tác dụng, máu chảy nhiều ra khóe miệng, tất cả đều ngất đi.

- Dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, chữa trị một lúc là sẽ ổn thôi.

Dương Thần nói.

Những người của Đường Môn có mặt tại đấy sớm đã coi Dương Thần là vị cứu tinh của họ, tuy rằng không biết là cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không dám trái lời, đem trưởng môn và các trưởng lão vào phòng họ nghỉ ngơi.

Thái Ngưng cũng không thèm để ý mình là thân nữ nhi, đến dìu sư phụ Đường Lộ Di, liếc mắt nhìn Dương Thần, nhẹ nhàng cất bước, thi triển khinh công bay lên nóc nhà, bay về phía nam của lô cốt nhà họ Đường.

Dương Thần đến chào hỏi Đường Lập Trung, đợi đến khi bọn người Đường Điện Sơn tỉnh lại mới đích thân giải thích rõ ràng, bước tiến lên theo Thái Ngưng.

Suốt dọc đường đi qua sau rừng trúc của Đường Gia Bảo, mới phát hiện ra nơi này có không ít gian nhà trúc, và cũng có một số lầu cao cước giống như của dân tộc Thái.

Thái Ngưng ôm Đường Lộ Di vào căn phòng, trong phòng chỉ có một tấm phản bằng trúc cùng với một số đồ dùng trang điểm đơn giản của phụ nữ, một bàn chải tóc, ngoài ra không có gì thêm nữa, xem ra đây là nơi nghỉ ngơi hàng ngày của Đường Lộ Di.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Đường Lộ Di, Thái Ngưng vẫn không yên tâm hỏi:

- Dương Thần...Sư phụ...Bà ấy không sao chứ?

- Sư phụ em chỉ là bị thương một chút ở gân mạch, một chút nội thương, chủ yếu vẫn là tổn thương tinh khí, chữa trị vài hôm là không sao, đợi một lát nữa sẽ tỉnh lại.

Dương Thần nói.

Thái Ngưng gật khẽ gật đầu, nhíu đôi lông mày lá liễu nói:

- Vậy cái gã khống chế sư phụ và sư thúc có phải là kẻ phát ra âm thanh lúc nãy không?


- Anh làm sao biết được.

Dương Thần bất lực cười nói:

- Việc này chỉ có thể đợi sư phụ em tỉnh lại hỏi thì mới biết được, nhưng anh nghĩ, phần nhiều họ cũng không biết rõ lắm, chúng ta chỉ có thể buộc lòng đến ngăn chặn, yên tâm, có anh ở đây, nhất định sẽ không ai có thể đụng đến mọi người.

Thái Ngưng vẫn có chút lo lắng nhìn người đàn ông, nhưng lại rất nhanh tươi cười trở lại nói:

- Thôi được rồi, không nghĩ nữa, biết là sư phụ do bị người ta khống chế nên mới hạ độc thủ với em, thế là em cũng mừng lắm rồi.

- Nhưng anh lại không vui, vốn dĩ đã có dự định giết là xong chuyện, kết quả lại phải đợi bọn họ tỉnh lại phải tiếp tục nói về việc Vạn Quyển Lâu.

Dương Thần thở dài nói.

Thái Ngưng lườm hắn một cái.

- Anh luôn ngang ngược như thế, có thể không giết người thì ít giết người đi, sao anh không thử nghĩ xem, các trưởng lão cũng có con cái, nếu như anh thật sự ra tay với họ, thì há chẳng phải rước thêm một loạt kẻ thù sao, lẽ nào lại muốn giết sạch cả Đường Gia Bảo, nếu mà như vậy thật thì sẽ là hàng nghìn mạng người đấy.

Dương Thần cười thản nhiên, đi một vòng, lại ra ngoài của gian nhà trúc nhìn một cái, nhìn thấy bên ngoài có không ít lều trúc, phiền muộn nói:

- Không phải chứ, em từ nhỏ đã sống ở đây? Sư phụ của em có phải là muốn tự đày đọa bản thân, Đường Gia Bảođẹp đẽ là thế sao không ở, lại cứ nhất định phải ở nơi như thế này sao.

Thái Ngưng cảm khái tiến lại phía Dương Thần, khẽ thở dài:

- Nửa đời sư phụ không lấy chồng, em trước đây có từng nghe qua các vị lão bối của Đường Gia Bảo nói qua đôi chút, nghe nói hồi sư phụ còn trẻ, sư phụ cô quạnh bên ngoài một mình luyện võ công, sau khi bị một gã sở khanh phản bội trở về, tính tính thay đổi một cách nhanh chóng, ngay cả anh ruột, Môn Chủ sư thúc cũng không chịu gặp, tuy rằng dần dần cũng có chút chuyển biến, nhưng sư phụ vẫn rất ghét đàn ông, xét cho cùng Đường Gia Bảo có nhiều đàn ông cho nên sư phụ không muốn ở trong Đường Gia Bảo, ngay cả khi nhiệm vụ chủ yếu của sư phụ là dạy dỗ đệ tử, bà cũng tự chọn đồ đệ là nữ mới dạy.

- Thảo nào.

Dương Thần giật mình nói:

- Cho nên sư phụ thu nạp đệ tử cũng chỉ là nữ đệ tử như em, lại còn phải sống ngày tháng thanh tu như vậy, từ nhỏ em đã sống ở nơi này, cũng không trách được cả ngày từ sáng tới tối cũng chỉ nói được vài câu, may mà em gặp được anh, nếu không một người con gái đẹp như ngọc mà lại phải sống như vậy thì quả thực đáng tiếc.

Khuôn mặt Thái Ngưng ửng hồng, giơ ngón tay thon nhỏ cào cào trên mặt Dương Thần.

- Đúng là da mặt dày thật.

Dương Thần không chút để ý, trong lòng luôn cảm thấy vui mừng, đột nhiên, trong đầu xuất hiện lên một điều gì đó, do dự một lát nhưng vẫn hỏi:

- Ngưng Nhi, sư phụ em thu nạp mấy nữ đệ tử, em có một sư tỉ hay sư muội nào họ Tiêu không?


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!