Yến Kinh, trong sân nhà họ Dương.
Tuy là đã đến giữa tháng năm, nhưng thời tiết ban ngày cũng vẫn rất dễ chịu.
Hoàng hôn sắp trôi qua, cây cối um tùm xanh tốt, khiến cho cả cái sân như tràn đầy sức sống, không khí tràn ngập mùi hương thoang thoảng.
Dương Công Minh mặc một bộ quần áo vải đơn giản như những ngày bình thường khác, sau thảnh thơi đứng tỉa tót, tưới nước cho mấy cây cảnh ở trong sân, bước đôi giày vải đến cạnh chiếc bàn đá.
Cầm lấy một chén hồng trà đã được pha sẵn, uống một ngụm, đưa mắt nhìn xung quanh sân, mãn nguyện với thú vui tao nhã của người già, đắc ý cười một mình.
Đúng lúc này, một người thanh niên trẻ tuổi mặc bộ quân phục bước vào trong sân, ngẩng cao đầu, tỏ vẻ kiêu ngạo bướng bỉnh.
Người thanh niên đi đến phía sau Dương Công Minh, nhìn đám hoa cỏ kia, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường, nháy máy, mỉm cười nói:
- Ông nội, ông gọi cháu.
Người này, chính là Dương Liệt.
Dương Công Minh xoay người lại, cười ha hả nói:
- Ồ, tới rồi đó hả, đến đây, ngồi xuống, ngồi xuống nào.
Dương Công Minh bắt chuyện với Dương Liệt rồi sau khi ngồi xuống, đẩy chiếc đĩa có miếng bánh bánh đậu xanh đến trước mặt Dương Liệt, nói:
- Nếm thử cái này đi, chắc là cháu chưa ăn sáng, vị cũng không tồi đâu.
Dương Liệt gật đầu, cầm lấy miếng bánh đậu xanh, cũng chẳng cần đến hai miếng, đút tất cả vào mồm, rồi hỏi luôn:
- Ông nội, hôm nay ông đột nhiên gọi cháu về, có phải là có chuyện gì quan trọng không ạ?
- Kỳ thực, đáng nhẽ chuyện này nên nói sớm với cháu từ mấy hôm trước, nhưng cháu cứ ở trong doanh trại, cũng không gấp lắm, chỉ là chuyện mẹ cháu mấy lần gọi điện đến, nói sẽ về Yến Kinh một chuyến.
Dương Công Minh cười nói.
Dương Liệt trợn ngược mắt lên,
- Mẹ quay về, bà ấy về một mình ạ?
Dương Công Minh lắc đầu,
- Không, không, anh trai với chị dâu cháu cũng cùng về.
- Cái gì?
Dương Thần đứng phắt dậy, cao giọng nói:
- Ông nội, ông đang nói đùa với cháu phải không ạ, dựa vào cái gì mà tên đó có thể vào được nhà ta? Nếu là như vậy, thà rằng mẹ đừng về cho xong.
Dương Công Minh nhíu mày, ý bảo Dương Liệt ngồi xuống,
- Kích động cái gì chứ, hôm nay ông gọi cháu đến đây, không phải là để hỏi ý kiến cháu xem cháu có đồng ý hay không, ở nhà này, ông mới là người quyết định, cháu có đồng ý hay không, thì bọn chúng cũng sẽ quay về thôi.
- Ông nội ông...
Dương Liệt nghiến răng tức giận, nhưng cũng không nói được câu nào, đúng là, ở nhà này, những chuyện mà Dương Công Minh đã quyết định, thì không ai có thể bác bỏ được.
Dương Công Minh thở dài nói:
- Liệt Nhi à, tính cách của cháu, giống hệt với cái tên của cháu, là cái bốc lửa của thanh niên, có chút nóng nảy cũng là chuyện *tốt, nhưng cháu cứ thế này, sớm muộn gì cũng có chuyện thôi.
- Hừ*
Dương Liệt hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là cảm thấy không phục,*
- Ông nội, hôm nay ông gọi cháu đến, là để nói cho cháu biết cái tin vô vị này sao.
Dương Công Minh cũng không tức giận, nói:
- Ông nói cho cháu biết, tiện thể gọi cháu đến là để xem cháu như thế nào, cả năm nay cha cháu ở quân khu Giang Nam không về, bây giờ cháu cũng nhậm chức trong quân đội rồi, ở bên ngoài các cháu đều có cách nghĩ riêng của mình, lão già như ông cũng không thể ép buộc các cháu làm như thế nào, phàm đều là lựa chọn của các cháu mà thôi.
- Chỉ có điều, ông mong rằng, lúc ông còn sống, mấy đứa cháu của mình, đều có thể sống tốt hơn một chút...
Dương Liệt biến sắc, nói:
- Ông nội, nếu như không có cái thằng cha đó, thì cuộc sống của cháu, vô cùng hoàn mỹ.
Dương Công Minh nhìn, cười lắc đầu,
- Liệt Nhi, không cần biết cháu có thừa nhận hay không, Dương Thần, chính là huynh đệ ruột thịt của cháu.
- Cháu từ nhỏ đã được sống trong Dương gia, lại có đệ tử Ngọc Ki Tử của Côn Lôn đạo trưởng dạy dỗ, so với Dương Thần, cháu đã sống vô cùng sung sướng rồi, mọi thứ đều rất thuận lợi.
- Dương Thần không giống như cháu, nó có thể sống và xuất hiện trước mặt chúng ta như bây giờ, đã là nhờ phúc của ông trời rồi, ông đương nhiên là không tin vào thần phật, nhưng ông tin, duyên phận giữa người với người, rõ ràng là do ý trời.
- Ông nội, nếu như ông chỉ muốn nói với cháu những lời vô nghĩa như thế này, thì cháu đi trước đây,
Dương Liệt nghe đã không lọt tai nữa rồi, bất mãn nói.
Dương Công Minh mấp máy môi, ánh mắt thể hiện sự bất đắc dĩ, thở dài,
- Mà thôi, nói cái gì thì cháu nghe cũng không lọt tai, đường cũng là do cháu tự chọn, cháu muốn đi, thì đi đi.
Dương Liệt hơi khom lưng, rồi quay người rời đi, bước được mấy bước, dừng lại nói:
- Ông nội, cháu biết ông nghĩ cái gì trong đầu, cháu thừa nhận, thực lực của thằng cha đó, quả thực là mạnh hơn cháu, cháu cũng muốn nhờ hắn đến chấn hưng Dương gia lần nữa, nhưng cháu nói rõ ràng cho ông biết, cháu sẽ không buông tay đâu, những thứ gì khiến cháu phải ra đi, thì một ngày nào đó, cháu sẽ cho ông thấy rốt cuộc lựa chọn của ai mới là đúng, nhưng cũng chưa biết được, cháu đi trước đây, nếu mẹ cháu có về, thì cháu cũng sẽ không đi gặp bà đấy đâu.
Nói xong, Dương Liệt vội vàng rời đi.
Dương Công Minh nhắm mắt lại, trong ánh mắt, ngập tràn những điều khó nắm bắt được.
Không biết từ lúc nào, Yến Tam Nương đã xuất hiện vô hình vô bóng đằng sau Dương Công Minh, nói trấn an:
- Lão gia, tính cách của Liệt thiếu gia từ trước đã như vậy rồi, có muốn sửa thì cũng khó, lão gia cũng đừng quá lo lắng, dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, đến lúc đó, tất có cách hóa giải thù oán.
Dương Công Minh cười ha hả nói:
- Tam Nương, bà lo lắng hơi nhiều rồi, tôi không phải vì những chuyện này mà cảm thấy buồn, không cẩn biết đám tiểu tử này về sau như thế nào, đều là sự lựa chọn của bọn chúng, muốn kéo dài sự phát triển của gia tộc, không thể dựa vào sự trói buộc của người lớn, mà là dựa vào tính tình của mỗi người, không cần biết kết quả như thế nào, tôi cũng chỉ đứng ngoài xem thôi, tối đa cũng chỉ là góp ý vài câu thôi.
Yên Tam Nương mỉm cười gật đầu, lại nói:
- Lão gia, sức khỏe của Liệt thiếu gia, có cái gì đó không giống trước đây rồi.
- Hử?*
Dương Công Minh nói:
- Có phải là liên quan đến Nghiêm Bất Vấn không?
Yến Tam Nương nói:
- Tôi đoán mặc dù không biết chính xác rốt cuộc đã làm như thế nào, nhưng mấy ngày trước Liệt thiếu gia vừa bị Thần thiếu gia phế đi võ công, nhưng hôm nay cũng không hề có dấu hiệu thụt lùi, so với võ công trước đây thì còn cao hơn hẳn một bậc, dường như sắp đạt đến cảnh giới Tiên Thiên rồi, hơn nữa, điều thần kỳ còn ở chỗ, sức khỏe của Liệt thiếu gia, vừa như mới được thay xương lọc máu vậy... nếu như không nhầm, thì cũng đã không kém Thần thiếu gia là mấy đâu ạ, thực sự là không thể tưởng tượng được...
Mà gần đây, Liệt thiếu gia còn hay đi lại với Nghiêm Bất Vẫn nữa, xảy ra chuyện, chắc cũng là tên Nghiêm Bất Vấn nhà Nghiêm gia, trừ việc cung cấp căn cứ thí nghiệm cho quân đội, còn có những phòng thí nghiệm tư nhân khác nữa, nhưng đến người của Lý gia cũng không thể điều tra ra được, tôi đoán, sau lưng Nghiêm Bất Vấn chắc phải có sự giúp đỡ từ một nhân vật rất kinh khủng nào đó, không thì Nghiêm Bất Vấn cũng không thể dám to gan lớn mật đến như vậy.
Dương Công Minh nhếch miệng cười,
- Ta sớm đã nói rồi, tên tiểu tử đó nhà họ Nghiêm, là loại nhất làm vua thua làm giặc, cũng chẳng có gì lạ hết.
- Kỳ thực hành động của Nghiêm Bất Vấn những ngày gần đây, dù ít dù nhiều thì bốn gia tộc lớn cũng nắm được, có được như ngày hôm nay, thì Nghiêm gia cũng không phải là loại tầm thường gì, hơn nữa Nghiêm Bất Vấn cũng là một nhân tài hiếm có, làm bao nhiêu chuyện như vậy, nhưng lại không hề để lại bất cứ dấu vết gì, *huống hồ lại không thực sự nguy hại đến quốc gia, lại còn không ngừng cung cấp vũ khí cho quân đội, lãnh đạo quân đội rất ủng hộ cậu ta, cho nên không có người nào tiếp cận cậu ta, sợ đánh rắn động cỏ.
- Nhưng theo như tôi thấy, xung quanh Nghiêm Bất Vấn có rất nhiều nghi vấn, chắc là có không ít thứ không biết phải làm như thế nào, liệu Liệt thiếu gia có trở thành quân cờ trong tay cậu ta không.
Dương Công Minh gõ vài tiếng lên chiếc bàn đá, nói:
- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh được, nhưng Tam Nương, chuyện này, như thế này *là được rồi, không cần tham gia nữa, nếu như tên tiểu tử Dương Thần, nếu như thực sự lấy được ý kiến trong tay tôi, mà đến một tên Nghiêm Bất Vẫn cũng không đối phó được, thì sớm muộn gì cũng chằng làm được chuyện gì đâu.
- Nhưng còn Liệt thiếu gia...
Yến Tam Nương có chút lo lắng.
- Là mèo, là hổ, không phải là do tướng mạo định đoạt.
Dương Công Minh cười hao hả nói:
- Đấu một trận, kẻ nào có tài, đến cuối mới biết được, đợi khi nào tôi chết đã, không thì sống bao nhiêu năm như vậy mới có thể xem được người trẻ tuổi diễn trò, chúng ta chỉ lằng lặng mà nhìn thôi.
Yến Tam Nương cười gật đầu,
- Lão gia nói cũng đúng, có thể là tôi đã lo thừa rồi, không biết là tại sao, rõ ràng Thần thiếu gia đã bước vào cánh cửa này, đáng nhẽ cả nhà họ Dương phải không có vấn đề gì mới đúng, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy rằng sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra...
Dương Công Minh bùi ngùi nói:
- Tam Nương, so với hai tên tiểu tử đó, tôi còn lo lắng cho bà hơn...
Yến Tam Nương vô cùng cảm động, cúi đầu nói:
- Lão gia, không có gì đáng ngại cả, Hồng Mông tìm thấy tôi, cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, mặc dù cũng hơi sợ, nhưng đáng sợ hơn là không thể báo đáp được lão gia, nếu như Thần thiếu gia đã bước vào đến cảnh giới đó, lại quay trở về được Dương gia, tôi cũng có thể rút lui được rồi...
- Ay... bà ya...như hổi đầu...
Dương Công Minh lắc đầu, nhìn bầu trời sáng láng, dường như đang nhớ đến chuyện gì đó ngày xưa.