Yến Kinh, trong chi nhánh công ty giải trí Ngọc Lôi.
Nhận được báo cáo của trợ lý, phó giám đốc Trang Đỉnh vội vội vàng vàng chạy tới phòng thu âm. Trong phòng thu âm có mấy nhà sản xuất âm nhạc, Tuệ Lâm và người đại diện Donny đều ở đó.
Trang Đỉnh thấy Tuệ Lâm đang hát bên trong phòng ghi âm liện vội vã hỏi:
- Ngài Donny, tại sao cô Tuệ Lâm bây giờ vẫn ở bên trong phòng nhạc vậy? Theo sự sắp xếp của lịch trình thì không phải đi diễn live và tập vũ đạo cùng đội diễn tập hay sao? Sao nghe nói đã tạm thời hủy bỏ diễn tập rồi hay sao?
Donny nhún vai nói:
- Phó giám đốc Trang, tất cả ở đây đều là yêu cầu của Dương tiên sinh yêu cầu Tuệ Lâm phối hợp để làm. Cho nên cô Tuệ Lâm đang chuẩn bị.
- Dương tiên sinh ư?
Trang Đỉnh ngớ người ra
- Là giám đốc Dương ư?
Có phải… có phải là chuyện riêng không? Làm sao có thể lẫn lộn chuyện công và tư được, chẳng phải là sẽ vì cái nhỏ mà lỡ mất cái lớn sao?
Donny nghiêm mặt nói:
- Rất xin lỗi, phó giám đốc Trang! Đối với chúng tôi mà nói, tiền đồ và công việc của cô Lâm Tuệ là quan trọng nhất. Nhưng đối tượng phục vụ hàng đầu là Dương tiên sinh. Chỉ cần là chuyện của Dương tiên sinh chúng tôi sẽ thực hiện vô điều kiện. Chúng tôi không có can đảm nghĩ đến chuyện sẽ từ chối yêu cầu của Dương tiên sinh.
Trang Đỉnh ngây người ra, ông ta cảm thấy thế giới quan của mình bị đảo điên. Tuy sớm biết thân phận của Dương Thần giống như là khủng bố nhưng nhìn nhìn thấy những nhân vật cấp quốc tế này cùng với những người người bên cạnh hắn thì ông ta cũng chỉ biết bùi ngùi thở dài mà thôi.
Không có can đảm? Chẳng lẽ không thỏa mãn yêu cầu là sẽ giết bọn họ sao? Trang Đỉnh không biết trong tiềm thức của đám người Donny thì đích thực cho rằng như vậy.
Trung Hải, vùng đất trung tâm thành phố.
Để thể hiện vị trí là công ty kinh doanh đa quốc gia hàng đầu, phía Đông của tòa nhà công ty quốc tế Ngọc Lôi có một tảng đá lớn giữa khu đất trống, nơi trung tâm mà ở đó tấc đất là tấc vàng, cực kỳ khác biệt.
Bốn phía là hệ thống giao thông tấp nập, ở giữa là quảng trường vói những vườn hoa rộng hàng mẫu.
Chỗ giữa của quảng trường là đài phun nước nhân tạo đồ sộ quanh năm không ngừng. Dù là sáng sớm tinh mơ hay là chạng vạng thì đều có một lượng lớn người dân trong thành phố tới đây để rèn luyện thân thể hoặc tản bộ hay nghỉ ngơi.
Buổi chiều khoảng 3 giờ, một đội thi công đột nhiên lái các loại xe khuân vác đi tới phía bên cạnh của quảng trường.
Trong sự nghi hoặc của những chiếc xe qua lại và không ít những những nhân viên văn phòng, đội thi công này ở phía trên quảng trường, dùng nhiều loại công cụ đa dạng mà họ mang tới, bắt đầu dựng những khung giàn.
Những hành động lạ lùng như vậy tự nhiên khiến cho không ít người chú ý. Quốc tế Ngọc Lôi dù sao cũng là một công ty nhiều người biết đến nhất ở Trung Hải, nên những hành động mà ở trược cửa nhà người khác xây dựng “Kiến trúc vi chương” khiến rất nhiều nhân viên trong quốc tế Ngọc Lôi khó có thể tiếp nhận.
Sau khi đội bảo vệ của quốc tế Ngọc Lôi đi đến hỏi nhân viên thi công thì khí thế ác liệt vốn có bỗng co lại. Điều này càng khiến cho mọt người thêm kinh ngạc, rốt cuộc thì nội tình bên trong là gì.
Trong văn phòng chủ tịch, Lâm Nhược Khê đã lấy lại tinh thần sau những phút bối rối trước. Dù sao trong đầu thì cũng có không ít công việc cần giải quyết. Cô cũng không nghĩ nhiều về những thứ khác, chăm chú đọc nốt một số tài liệu.
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang từ bên ngoài.
Lâm Nhược Khê đáp lại một tiếng, Ngô Nguyệt vẻ mặt kỳ lạ đi đến.
- Chuyện gì vậy?
Lâm Nhược Khê thản nhiên hỏi.
Về chuyện kết hôn của Lâm Nhược Khê và Dương Thần, Ngô Nguyệt còn đang trong trạng thái khó có thể tiếp nhận. Nhìn thấy Lâm Nhược Khê, còn ngây người ra một chút mới nhẹ nhàng nói:
- Tổng giám đốc Lâm, quảng trường bên ngoài công ty chúng ta… có một đội thi công đang làm ở đó.
- Cái gì?
Lâm Nhược Khê ngỡ mình nghe nhầm, liền đứng lên và đi tới phía trước của sổ nhìn xuống dưới. Từ điểm cao nhất nhìn xuống phía dưới, quả nhiên đúng là có một đám đông người đang dựng cái gì đó ở phía dưới, cũng không biết là họ đang định làm cái gì nữa.
Lâm Nhược Khê giận dữ, quay người lại nói:
- Đội bảo vệ đâu? Tôi thuê bọn họ chẳng lẽ là để bọn họ tới ăn không thôi à?
Ngô Nguyệt lộ vẻ khó xử, nói:
- Đội bảo vệ… đã đi qua, nhưng… nhưng họ không dám can thiệp…
- Tại sao?
Lâm Nhược Khê nhíu mi
- Là hoạt động của chính phủ sao?
- Không phải chính phủ…
Ngô Nguyệt lắp bắp nói:
- Bọn họ nói… là giám đốc Dương bảo họ làm…
Lâm Nhược Khê trợn tròn mắt, đờ đẫn một hồi rồi mới sờ sờ trán, đứng trước Ngô Nguyệt cũng có chút mất tự nhiên, thấp giọng, nghiến răng, miếng lầu bầu
- Anh ta nghĩ cái quái gì vậy?
- Tổng giám đốc Lâm, bây giờ toàn bộ trên dưới công ty đều biết giám đốc Dương là chồng của cô… Là lời của anh ta thì đội bảo vệ đương nhiên là không dám ngăn cản rồi ạ.
Ngô Nguyệt nhỏ giọng nói.
Lâm Nhược Khê nghe thấy như vậy, thấy đau đầu vô cùng.
Ngô Nguyệt thấy Lâm Nhược Khê đang chìm vào suy nghĩ, không kìm nổi ức chế trong lòng nói:
- Tổng giám đốc Lâm, tại sao chuyện cô và giám đốc Dương là vợ chồng lại đi giấu tôi chứ… Hại tôi trước đây cứ cho anh ta là… anh ta không phải là một người tốt. Hóa ra chính tôi mới là người làm trò cười cho mọi người…
- Anh ta vốn không phải là người tốt gì cả.
Lâm Nhược Khê thở phì phò hừ một tiếng, nói:
- Chuyện này tôi cũng biết, tôi sẽ liên lạc với anh ta. Cô hãy đi xuống dưới giải thích với mọi người, nên làm một cái gì đó, đừng để mọi người lời ra tiếng vào. Ai mà không đáp ứng được tiến độ công việc thì hãy tự động thôi việc.
Ngô Nguyệt thở dài gật đầu rồi lui ra ngoài.
Chờ Ngô Nguyệt bước ra khỏi cửa, Lâm Nhược Khê lập tức cầm điện thoại gọi cho Dương Thần.
Nhưng điện thoại của Dương Thần đã tắt máy.
Rõ ràng là Dương Thần đã đoán ra rằng Lâm Nhược Khê sẽ hỏi hắn, cho nên hắn tắt máy trước.
Lâm Nhược Khê thiếu chút nữa thì đã ném điện thoại xuống sàn, giận đến mức giậm chân huỳnh huỵch xuống mặt thảm, nghiến răng nói:
- Dương Thần đáng chết, Dương Thần thối tha, lại làm chuyện gì xằng bậy đây… tức không thể chịu nổi mất.
Nhưng vừa nghĩ tới những lời Dương Thần nói về món quà kỷ niệm ngày kết hôn đặc biệt, Lâm Nhược Khê lại có chút kỳ vọng…
Cái tên này, rốt cuộc định làm gì đây? Trong cái tâm trạng bực bội lẫn mong chờ, Lâm Nhược Khê ngồi thụp xuống ghế của mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sau khi những người chú ý đến cảnh tượng kỳ lạ này tập trung lại phía quảng trường ngày càng đông thì các phóng viên cũng tới nhiều.
Tới lúc chạng vạng, trời đầy mây, ánh sáng trở lên yếu dần.
Những khung giàn phía quảng trường cuối cùng cũng thành hình. Đó là một sân khấu rộng khoảng 100m2.
Ngày này đối với nhân viên của Quốc Tế Ngọc Lôi mà nói thì họ rất tò mò. Đầu tiên là biết giám đốc Dương và tổng giám đốc Lâm là vợ chồng, giám đốc Dương Thần chính là chồng của chủ tịch Lâm. Bây giờ lại không hiểu cái sân khấu dựng ở phía dưới quảng trường là gì.
Trong tòa nhà Quốc Tế Ngọc Lôi, công nhân viên đã chuẩn bị tăng ca. Rất nhiều người tò mò xem sân khấu kia rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng đúng lúc này ở mỗi tầng của tòa nhà đều có một vài nhân viên hãi hùng kêu to.
Những công nhân viên bên trong toàn nhà hỏi nhau, mới biết thì ra là ở trong mỗi hòm thư lúc sắp tan ca thì đều nhận được một bưu phẩm mà Dương Thần gửi.
Nội dung bưu kiện rất rõ ràng---- chào mừng các nhân viên của Quốc Tế Ngọc Lôi sau giờ tan tầm đến thưởng thức món quà đặc biệt nhân kỷ niệm ngày cưới tròn một năm của Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Tròn một năm cưới?
Tất cả công nhân đều xôn xao,đây là một tin chấn động đây. Dù sao thì chủ tịch Lâm bình thường vẫn ngồi trên cao chỉ tay năm ngón, trông rất bí ẩn. Vì vậy thông tin gì cũng khiến mọi người tò mò.
Không ngờ rằng hôm này không chỉ biết cô ấy đã kết hôn mà còn được dự lễ kỷ niệm một năm ngày cưới của cô ấy.
Tất cả nhân viên đều không có ý định trở về nhà sau giờ tan tầm, thậm chí còn báo cho những người bạn thân của mình đến quảng trường xem tiết mục “quà tặng một năm ngày cưới”.
Trong văn phòng của chủ tịch, Lâm Nhược Khê gần như suy sụp. Nhìn thấy bản thân mình cũng nhận được bưu phẩm, vẻ mặt vốn rạng ngời bỗng trở nên bất lực.
- Tên vô lại… hắn rốt cuộc muốn làm gì đây...
Lâm Nhược Khê không nói gì đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống sân khấu đã được dựng xong phía dưới của quảng trường, suy nghĩ rối bời.
Tiếp đến cùng với những nhân viên được thông báo và rất nhiều nhân viên của Quốc Tế Ngọc Lôi đều chạy ra ngoài. Nhìn lên trên quảng trường xung quanh phía sân khấu đợi chờ món quà xuất hiện.
Gần sân khấu, mọi người mới phát hiện ra cái sân khấu này không chỉ có những ngọn đèn mà còn có các thiết bị âm thanh đã được bố trí ở đó, đặc biệt là sự sắp xếp các thiết bị ánh sáng giống như đang sắp chiếu phim.
Những người xuất hiện ngày càng đông, rất nhiều người đi ngang qua đường, thậm chí xe cộ đều đứng ở một bên tò mò nhìn chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Những cán bộ lãnh đạo đang làm việc trong phòng cũng đều tò mò xem những người xung quanh Quốc Tế Ngọc Lôi đang nhìn gì.
Kể từ đó, chưa kể đến những người đứng ở quảng trường Ngọc Lôi, phía dưới tảng đá cũng toàn người là người.
Khi những người công nhân nói cho những người xem xung quanh rằng: đây là lễ kỷ niệm một năm chủ tịch Lâm Nhược Khê kết hôn cùng chồng cô nên tổ chức cái hoạt động đặc biệt này. Những ngọn lửa xung quanh đều bắt đầu được châm lên.
Rất nhiều người gọi nhau mau xuống xem biểu diễn, cũng có người hô to cho Lâm Nhược Khê đi xuống dưới.
Lâm Nhược Khê trong phòng làm việc, giờ phút này không chỉ có Ngô Nguyệt mà Mạc Thiện Ny và Lưu Minh Ngọc cũng tiến vào phòng.
Chẳng qua là cả bốn người đều không nói gì, tất cả đều đứng ở phía trước cửa sổ nhìn thấy mọi người phía dưới đang kích động.
Cuối cùng, nửa giờ sau khi tan tầm, trong sự mong đợi của mọi người một hình ảnh bỗng xuất hiện phía trên cao của sân khấu.
Người này là do Dương Thần đã chuẩn bị từ trước.
Dương Thần dường như không quan tâm đến đám đông huyên náo vây xung quanh, phía trên của cái sân khấu, sau khi loay hoay với các loại thiết bị thì mở các thiết bị âm nhạc, cầm một cái microphone, điều chỉnh tốt âm lượng để có thể đủ bao phủ toàn khu vực biểu diễn, ho khan hai tiếng, đắc ý nói:
- Tôi nghĩ nơi này xảy ra chuyện gì thì rất nhiều người đã đến giúp tôi, nói rõ rằng thực ra tôi rất hay ngại ngùng. Nhưng kết hôn tròn một năm rồi, sợ rằng vợ của tôi nói tôi không có thành ý, không lãng mạn nên tôi phải cố gắng đứng trên sân khấu này. Nhưng… nếu có ai đó định xem xong rồi để lại tiền vé thì tôi cũng sẽ không trách…
Nhóm người phía dười cười to, có người còn cười ha ha, nhóm nhân viên của Ngọc Lôi thì thét chói cả tai.
Thậm chí trong đám người còn có người phụ nữ trong ban Quan hệ xã hội của Ngọc Lôi, cùng với Triệu Đằng, Vương Khiết và các cấp dưới của Dương Thần đều cười nghiêng ngả.
Dương Thần ngẩng đầu nhìn lên mái của tòa nhà Ngọc Lôi, nói:
- Do vợ tôi còn hay thẹn thùng hơn so với tôi nên không dám xuống dưới xem món quà này.
Vừa nói như vậy tất cả mọi người đều đồng thanh hô to:
- Xuống lầu đi, xuống lầu đi…
Tuy cách mấy chục tầng, cần đi sát vào phía cửa sổ mà nghe thì cũng nghe thấy loáng thoáng, cũng biết là có cái gì đó đang xảy ra.
Lâm Nhược Khê mặt đỏ bừng bừng, khó có thể để đầu óc, tay chân bình tĩnh như thường được. Lúc này cô chẳng còn tâm trí nào mà suy nghĩ xem Dương Thần đang định giở trò gì nữa, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, thở gấp đầy khó khăn.
Mạc Thiện Ny đứng ở bên cạnh hơi lo lắng, kéo tay Lâm Nhược Khê, nói:
- Đi xuống thôi chị. Nếu chị không đi xuống thì sẽ khiến anh ấy tổn thương đấy. Nếu như chị muốn cho em và Minh Ngọc được như chị thì chúng em sẽ vui lắm ạ.
Minh Ngọc liếc Mạc Thiện Ny một cái:
- Nói đến tôi làm gì, từ trước tời giờ tôi chưa nghĩ qua điều đó.
Lâm Nhược Khê khẽ nhìn các cô rồi hé miệng nói:
- Tôi có lẽ không phải là người đa cảm như các cô, chỉ có điều là không muốn để ai đó mất mặt mà thôi…
Nói xong, Lâm Nhược Khê dường như đã đủ dũng khí, cúi đầu đi ra ngoài.
Mạc Thiện Ny và Minh Ngọc nhìn nhau, lắc đầu chua xót cười cười. Nếu nói đó không phải là sự ghen tị thì sẽ là gạt người khác. Nhưng các cô rõ ràng là đang cố hết sức vì Lâm Nhược Khê.
Vài phút sau, bóng dáng Lâm Nhược Khê hiện ra ở phía cửa ra vào của tòa nhà.
Những nhân viên của Ngọc Lôi chủ động tránh ra, dành một khoảng đất trống, vỗ tay rào rào. Đặc biệt là khi họ nhìn Lâm Nhược Khê thấy mặt cô đỏ ửng lên, nhiều người huýt sáo ầm ĩ.
Đứng ở khoảng cách này, tuy không gần lắm nhưng có thể trông thấy Dương Thần trên sân khấu, cũng nghe thấy âm thanh từ loa một cách rõ ràng.
Lâm Nhược Khê cố gắng để mình không chú ý nhiều tới đám đông xung quanh. Nhìn thấy Dương Thần từ phía xa, trong lòng đã thầm trách anh ta không tốt, trách thầm sao lại lấy một người đàn ông như vậy mà lại cũng không thể che giấu sự kỳ vọng của mình…
Dương Thần đứng trên sân khấu nhìn xuống phía dưới, thấy Lâm Nhược Khê không có ý định lại gần, hắn cũng không ép buộc, chạy sang một bên, mở một cái thiết bị giống như đèn trên sân khấu.
Trong ánh mắt đầy nghi hoặc của mọi người, trên tấm màn sân khấu hiện lên một hình ảnh rõ ràng.
Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn chính là, đây chính là một video mà được trình chiếu bên trong, đặc biệt là ca sĩ đang nổi tiếng trong giới ca nhạc toàn quốc Lâm Tuệ.
Trong video, Lâm Tuệ vẻ mặt căng thẳng. Người ở Yến Kinh dùng video là cách để gặp mặt mọi người, cô ấy vẫn đang thấp thỏm không yên.
Đám đông phía dưới sân khấu đều là những người yêu thích tiếng hát của Lâm Tuệ, nên cô vừa ra thì một tràng pháo tay đã nổ đinh tai nhức óc.
Lúc này, Dương Thần mới quay xuống mọi người, nói to:
- Tiếp theo sau đây, tôi sẽ cùng Lâm Tuệ, người mà mọi người đã rất quen thuộc hát một ca khúc song ca nam nữ tuy đây không phải là nhạc phẩm gốc nhưng tôi cảm thấy vô cùng phù hợp cho thời điểm chúng ra đến ngày hôm nay… Xin mọi người chú ý lắng nghe.
Ở phía dưới, người xem cũng rất hợp tác. Dù sao thì đây cũng là kỷ niệm ngày cưới của vợ chông người ta, lại là vợ chồng chủ tịch Quốc tế Ngọc Lôi. Nể mặt người ra mà giữ trật tự.
Lâm Nhược Khê nhìn Tuệ Lâm đã đủ thấy bất ngờ rồi. Vừa nghe thấy cô ấy và Dương Thần sẽ hát một bài hát tặng mình thì cảm động vô cùng. Cô ấy cũng biết như vậy, Tuệ Lâm đã phải gác bỏ trăm công ngàn việc bớt chút thời gian để cho cái này.
Về cái bài hát mà Dương Thần đã chọn, Lâm Nhược Khê cũng không ngạc nhiên cho lắm. Lúc cùng Viên Dã và Đường Đường đi tới KTV, cô đã kịp chứng kiến cái chất giọng không tầm thường của Dương Thần. Cũng chính lúc ấy đã lộ ra sở thích âm nhạc của cô…
Đứng ở phía sau Lâm Nhược Khê, Lưu Minh Ngọc hỏi Mạc Thiện Ny đầy nghi hoặc:
- Thiện Ny, tại sao không để Tổng giám độc Lâm hát cùng anh ta, như vậy sẽ chẳng phải là thêm ăn khớp với chủ đề sao?
Mạc Thiện Ny cười một cách kỳ lạ, nói với Lưu Minh Ngọc:
- Lâm Nhược Khê từ khi mới bắt đầu đi học đã không hiểu lắm về năm nốt nhạc rồi…
May mắn là của Lâm Nhược Khê luôn có sức thu hút trên sân khấu nếu không thì sau khi nghe được hai người phụ nữ nói chuyện với nhau, tất cả sẽ bỏ chạy mất.
Lúc này, Dương Thần trên sân khấu cùng với Tuệ Lâm với các thiết bị âm nhạc cũng bắt đầu vang lên. Cuối cùng thì buổi biểu diễn cũng bắt đầu…
…
Đi qua đường, là một trò ảo thuật.
Đem tất cả những điều tốt, xấu biến thành của chính ta.
Đắng cay trong lòng dù không nhớ rõ.
Đều hóa thành ánh mắt, kết thành lời hát này.
…
Mà em, giống như tiếng nước chảy róc rách trong những câu thơ.
Gõ cửa lòng ta, ôm chầm lấy tất cả.
Làm sống lại con tim khô cằn chỉ có thể là em.
…
Dường như trông thấy khuôn mặt đầy đau khổ trước đây.
Lúc hạnh phúc có lúc lại giống như một đòn giáng mạnh.
Là em đã nhắc nhở tôi, đừng sợ những mộng mị.
Mong được nấp mãi trong trái tim tôi.
…
Dường như đã thấy dấu chân của ngày mai đang ngự trị ngoài kia
Lúc đau thương được em làm dịu lại bởi mật ngọt
Chính em đã nắm chặt tay tôi, đi về phía trước để nhìn
Hy vọng lòng tôi sẽ nở đầy hoa…
…
Giai điệu thanh thoát du dương bao trùm cả quảng trường.
Giọng ca cao và thanh của Dương Thần với sự kết hợp linh hoạt, kỳ ảo của Tuệ Lâm, khiến mọi người chìm đắm trong hồi ức đồng cảm về những đắng cay ngọt bùi…
Không có ai hô hoán, không có ai bật cười, không ai thấy đây là một vở hài
Cả nam lẫn nữ ở đây dường như đang nhìn thấy một đôi vợ chồng có cãi vã, có ngọt ngào, có bi thương, có hạnh phúc, có đau khổ nhưng luôn bên nhau, quan tâm giúp đỡ nhau, cổ vũ nhau, và đi tới nơi này…
Đứng yên một chỗ, một bàn tay của Lâm Nhược Khê tự nhiên ôm lấy nửa khuôn mặt, nược mặt chảy xuống khiến cô khóc không thành tiếng.
Có lẽ qua đêm nay, hao người có thể có chiến tranh lạnh, hay tranh chấp, hay là còn vô số những vấn đề khác nữa…
Nhưng giống như những câu hát vậy, dù thế nào thì vì tình yêu mà sẽ viết lên những khúc ca của riêng mình…