Trong một chung cư cao tầng nào đó ở Yến Kinh, một gã thanh niên trẻ say khướt đi đến trước cửa phòng hắn ở, hình như là vì say rượu, ngay đến tìm chìa khóa cũng run rẩy, tìm một lúc lâu, khó khăn lắm mới mở được cửa ra.
Sau khi lảo đảo đi vào trong phòng, người đàn ông bật đèn lên trong vô thức.
Ngọn đèn chiếu sáng mọi thứ trong phòng, dưới chiếc đèn treo pha lê, bóng người đàn ông chập chờn.
Người đàn ông gần như đang dựa vào bức tường và bàn ghế, lân đến cái kệ trong phòng, lấy một chai Whiskey đã uống hết một nửa, vặn nút chai, tu trực tiếp vào miệng.
Màu hổ phách của rượu, tràn qua khóe miệng người đàn ông, dính lên chiếc áo sơ mi Versace sang trọng, nhưng không hề khiến hắn có ý dừng lại.
Uống mấy ngụm to rồi, người đàn ông hình như bị sặc, ho khan vài tiếng, ngã sụp xuống đất, thôi không uống nữa.
- Quốc Đống.
Đúng lúc đó, bóng một người phụ nữ đi vào căn phòng không khóa cửa, nhìn thấy toàn thân người thanh niên gần như lịm đi, dây bẩn, mà mềm nhũn dưới đất, kêu lên kinh hãi.
La Thúy San cũng là vừa vội vàng tới nơi này, sau khi từ cục cảnh sát ra, liền gọi ngay vào điện thoại của Ninh Quốc Đống, nhưng Ninh Quốc Đống lại tắt điện thoại.
Trong lúc nóng vội, La Thúy San liền chạy đến chung cư chỗ con trai giờ đang ở, không ngờ, vừa mới đến đây, thì thấy ngay bộ dạng thảm hại như vậy của Ninh Quốc Đống.
La Thúy San vừa đau lòng, vừa tức giận, ném túi ra sau, xắn tay áo lên, kéo Ninh Quốc Đống từ dưới đất lên, nhìn con trai mình như một con ma men đầu đường, La Thúy San vô cùng hy vọng đây chỉ là nằm mơ, nhưng sự thực lại bày ra trước mắt.
Mất rất nhiều sức, mới dìu được Ninh Quốc Đống lên ghế sô pha, La Thúy San vào nhà vệ sinh lấy khăn mặt, lau mặt cho Ninh Quốc Đống, cởi bỏ áo sơ mi bẩn, mới thở phào một tiếng.
Ninh Quốc Đống giống như một khúc gỗ vậy, trúng rượu rồi, cái gì cũng không nói, người để tùy mẹ động, không chút sinh khí.
Nhìn thấy con trai như vậy, hai mắt La Thúy San đỏ lên, mắt đẫm lệ nói:
- Quốc Đống, sao con lại không biết quý trọng bản thân mình như vậy chứ, mẹ biết giờ con rất buồn, nhưng đại trượng phu nắm được thì buông được, con như này có giống không?
Ninh Quốc Đống ngẩng đầu, mơ màng mở mắt nhìn người mẹ trước mắt mình, cười nhạo một tiếng:
- Mẹ, vừa rồi con...quỳ xuống...không ngờ con, trước mắt nhiều người như vậy...lại quỳ trước một dã chủng.
Nói đến những điều này, nước mắt nước mũi Ninh Quốc Đống chảy xuống, giống như một đứa trẻ bị oan ức vô cùng, chứ không phải là người sắc bén trong quan trường.
La Thúy San cố nén đau lòng, ngồi xuống cầm tay con nói:
- Mẹ đều biết, nhưng Quốc Đống, càng như vậy, con càng không cam chịu...con là người quản lí của Ninh gia, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, sớm muộn một ngày nào đó con cũng có thể trả lại tên súc sinh họ Dương ấy một trăm lần, ngày trước con luôn rất tự tin không đúng sao? Mẹ tin là con có thể, con có thể mà.
Ninh Quốc Đống hất tay mẹ ra, ha hả cười đau khổ nói:
- Người quản lí? Có tác dụng quái gì, ngay cả cái con muốn đạt được, cũng không đạt được, sau này là con tiếp quản Ninh gia hay không, cũng chưa biết đâu...hừ...
La Thúy San vội lắc đầu nói:
- Quốc Đống, con đừng nghĩ nhiều, nghe lời mẹ, về nhà với mẹ, bất kể nói thế nào, con là con trai ruột của bố con, là đứa con trai duy nhất của chúng ta, không để con tiếp quản Ninh gia, vậy thì còn ai có thể tiếp quản? Con chỉ cần ngoan ngoan nhận lỗi với bố, bố sẽ đứng về phía con mà, ngoan, về nhà với mẹ nhé?
Ninh Quốc Đống thẫn thờ lắc đầu:
- Mẹ, con không về với lão ta, vì một con tiện nhân, mà muốn lấy súng giết con, loại người đó sao có thể là bố con chứ, con có chết cũng không nhận lỗi với ông ta đâu.
Trong mắt La Thúy San hiện lên một tia đau đớn, nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.
- Mẹ...mẹ có thể nói cho con vì sao được không, sao lại giống kẻ tạp chủng Dương Thần đó, có thể đạt được người con gái, con lại không thể? Sao hắn lại luôn làm con bẽ mặt? Dựa vào cái gì, thứ như hắn có thể làm con bẽ mặt, dựa vào cái gì, hắn có nhiều người con gái như vậy, mà ngay cả con chỉ thích một người thôi cũng không bỏ qua?
Ninh Quốc Đống say khướt, rít lên, đập ghế sô pha, gần như sắp đổ luôn xuống cạnh.
Hít một hơi thật sâu, La Thúy San run rẩy, đưa tay sờ hai má con, nói:
- Quốc Đống, con thật là...muốn có được đứa con gái đó như vậy sao?
Trong con mắt say khướt của Ninh Quốc Đống, lóe lên chút hận thù, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Con muốn...con muốn giày vò cô ta đến chết, để cô ta biết rằng, rốt cuộc cô ta đê tiện đến cỡ nào...con còn muốn đứng trước mặt tên họ Dương kia, trước mặt hắn giày vò cô ta...con hận không thể hút sạch máu con đàn bà ấy...
Có lẽ tâm lực đã cạn kiệt, Ninh Quốc Đống còn chưa nói hết, đã ngủ mê man rồi.
La Thúy San ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, nhìn giống như một con hổ đói, thấp giọng gọi đứa con đã ngủ mất rồi, trong mắt người phụ nữ này, bao phủ một màn sương đen mờ mịt...
...
Tòa nhà của Lâm gia ở phía tây thành Yến Kinh, sau khi Lâm Chí Quốc “chết”, liền dần dần rời khỏi tầm mắt của nhiều người, những ngày thường, ngoài một ít những người giúp việc ra ra vào vào, gần như không mấy người đến đây thăm hỏi.
Kiến trúc của Lâm gia pha chút cổ xưa, chỉ là thiết kế trong phòng, lại lắp đặt gần như là hiện đại.
Ở một gian phòng phía sau vườn, Tuệ Lâm vừa tắm xong, trên người mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu trắng, lộ rõ bờ vai trắng ngần, ngồi bên mép giường êm ái của mình, đôi chân trắng mịn màng lộ ra ngoài, hơi rung rung.
Mặc dù nhiều năm như vậy, rất ít khi ở nhà này, nhưng ti vi, laptop, và mọi đồ vật trong phòng, đều được chuẩn bị đầy đủ, cho dù Lâm Chí Quốc mất rồi, Lâm gia cũng chỉ rời khỏi trung tâm quyền lực, tài chính cũng không tổn thất nhiều, cũng không làm thay đổi gì cuộc sống của đứa cháu gái.
Nhưng Tuệ Lâm rõ ràng là không có tâm tư động đến mấy thứ kia, cũng không có ý muốn ngủ, cứ ngồi như vậy ở đó, thần người ra nghĩ gì đó, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng lại nhíu mày vẻ buồn bã.
Cửa bên ngoài từ từ mở ra, Vân Miểu sư thái mặc một bộ áo ngủ màu xanh nhạt đi vào, dù sao giờ cũng ở lâu trong thành phố, Vân Miểu sư thái cũng không nhất thiết phải mặc đạo phục cổ điển, mà cũng là gần gũi với cuộc sống một chút.
Vân Miểu nhìn thấy phòng cháu gái vẫn còn sáng đèn, mới hiếu kỳ đến xem thử, kết quả sau khi vào, Tuệ Lâm vẫn đang ngẩn ngơ ở đó, không thấy mình đang đi vào.
- Tuệ Nhi, ngươi đang cười cái gì ngơ ngẩn vậy?
Vân Miểu sư thái không nhịn được cười hỏi.
Tuệ Lâm giật mình, mặt đỏ ửng lên, cúi đầu dịu dàng nói:
- Bà, cháu...cháu có nghĩ gì đâu, chỉ là hơi mệt, nên ngẩn người ra thôi.
- Hừ, đứa trẻ ngốc này, là đang nghĩ về tên tiểu tử Dương Thần kia.
Vân Miểu nói thẳng luôn, tiện cũng ngồi xuống bên cạnh Tuệ Lâm.
Cằm Tuệ Lâm tựa vào ngực, hai má đỏ bừng, không lên tiếng.
Vân Miểu buông tiếng thở dài, dường như là bất lực:
- Thực ra...Cháu miệng luôn bảo ta đừng làm khó Dương Thần kia, nhưng trong lòng vẫn là rất thích hắn, đúng không?
Tuệ Lâm không nói gì, trống ngực đập thình thịch.
- Xấu hổ cái gì.
Vân Miểu nhéo yêu vào má Tuệ Lâm, rồi nói:
- Lúc trước ở tàng khu, Dương Thần ngồi trực thăng rời khỏi doanh địa, ta liền nhìn thấy, cháu trốn ở đó nhìn trộm Dương Thần rời đi, ta nhìn cháu lớn lên, ta còn có thể không biết tâm tư của cháu sao? Thế nên sau này, ta mới muốn tác thành cho cháu cùng với Dương Thần, mặc dù ta không thích tên tiểu tử Dương Thần đó lắm, nhưng chỉ cần cháu thích, ta cũng có thể chịu được.
- Bà nội, đừng nói nữa...không...không thể được...
Tuệ Lâm ngượng chín mặt, nỉ non.
- Có cái gì mà có thể với không thể, cháu xem cháu, vừa hắn đưa cháu về nhà, cháu còn dõi theo hắn lái xe rời đi, cho dù bà với cháu tạm biệt, cháu đã bao giờ dõi theo như vậy.
Vân Miểu liếc nhìn Tuệ Lâm một cái nói:
- Thật là, rốt cuộc tên tiểu tử đó có chỗ nào tốt, sao mà có những cô gái trẻ cứ vây quanh hắn vậy?
Tuệ Lâm đánh miệng, cao giọng nói:
- Anh Dương Thần này...mặc dù bình thường không đứng đắn lắm, nhưng lúc cần anh ấy, luôn làm cho người khác có cảm giác an toàn, sẽ tín nhiệm anh ấy, cháu nghĩ, chị cũng là thích anh ấy ở điểm này.
- Chị, chị...cháu càng gọi Lâm Nhược Khê là chị, khoảng cách giữa cháu và Dương Thần càng xa, cháu ngốc của ta, nếu không phải cháu còn nhỏ tuổi, chưa vội việc kết hôn sinh con, bà chắc không đợi được.
Vân Miểu buồn bực nói.
- Gia cảnh họ Lâm chúng ta không phải cháu không biết, bố mẹ cháu, bị ông nội liệt của cháu làm đứt rồi, đến đời cháu độc đinh này, nếu như cháu cứ đeo bám bên Dương Thần, lại không có kết quả, lẽ nào Lâm gia chúng ta phải đoạn tử tuyệt tôn sao? Phải đến tháng nào, năm nào ta mới được ẵm chắt?
Tuệ Lâm ngẩng đầu, hai con ngươi sáng lên, đảo quanh, nắm lấy tay Vân Miểu sư thái, cười ngọt ngào nói:
- Bà nội nhìn kiểu gì cũng mới như ba mươi, bốn mươi tuổi, sao lại có thể làm bà cố nhanh được như vậy, nếu như bọn cháu lấy chồng, có người vẫn tưởng là bà là mẹ đấy, đâu biết là bà cháu chứ.
Vân Miểu dù sao cũng là phụ nữ, nghe thấy cháu gái khen mình trẻ đẹp, miệng không thừa nhận, nhưng lòng vui như hoa nở, chút hờn giận kia cũng tan thành mây khói, giả bộ không quan tâm, khẽ hừ một tiếng nói:
- Cho cháu đi làm ca sĩ, cái khác không học được, cái hư thì lại học nhanh lắm, được rồi, được rồi, ngày mai cháu còn phải đến công ty làm việc đấy, ngủ sớm một chút, bà bảo người làm hầm canh gà nhân sâm, sớm mai nấu canh mì cho cháu ăn.
- Vâng, bà nội cũng ngủ sớm đi nhé.
Tuệ Lâm ngoan ngoãn nói.
Vân Miểu đứng dậy, xoa đầu cháu gái đầy yêu thương, lộ ra nụ cười vừa bất đắc dĩ mà hài lòng.