Park Jung Hoon cười chua xót:
- Đúng vậy, tôi có thể xác định, tuy rằng mới hai ngày trước thông qua nhân viên
phía dưới báo cáo, tiến hành rồi xác nhận, nhưng chúng tôi tìm kiếm nhiều năm như vậy,
tuyệt đối sẽ không sai, Trinh Tú, đích thực là em họ đáng thương đã bị thất lạc nhiều năm.
Dương Thần nâng đầu nhìn, liếc mắt một cái lên tầng hai nơi căn phòng Trinh Tú
ở.
Tuy rằng kia là rèm kéo, nhưng nhãn lực Dương Thần vô cùng tốt, Trinh Tú rõ
ràng là len lén xem trộm qua một khe hở, ở đằng kia nhìn mình và Park Jung Hoon nói
chuyện.
- Tôi cảm thấy, việc này phải nói rõ ràng, vào nhà rồi nói.
Dương Thần thở dài nói.
Park Jung Hoon bộ dáng mừng rỡ, lập tức liên tục nói ‘được”, rồi theo Dương Thần
vào bên trong.
Phía sau một đoàn vệ sĩ không chút sứt mẻ, Dương Thần trong lòng có chút kinh
ngạc, xem ra chỗ mẫu thân Trinh Tú, bối cảnh gia đình quả thật không tầm thường, nói
cách khác, mời được đoàn vệ sĩ như vậy không phải tùy tiện mà được.
Vú Vương và Quách Tuyết Hoa đều ở trong nhà, nhìn thấy Dương Thần rốt cuộc
đã về nhà, bộ dáng như tìm được người tâm phúc, hai người bưng chút trà đi lên, liền vào
bếp bận việc. Hiển nhiên tính giao chuyện của Trinh Tú cho Dương Thần xử lý.
Park Jung Hoon cũng chỉ mang theo trợ lý và vệ sĩ nam vào nhà, ngồi ở ghế sô fa
dành cho khách, bắt đầu kể chuyện thật cụ thể từ đầu đến cuối cho Dương Thần nghe.
Dựa theo cách nói của Park Jung Hoon, mẫu thân của Trinh Tú tên là Park Ji Yi, là
trưởng nữ của ông nội Park Jung Hoon. Năm đó cũng với người đàn ông Hoa Hạ, cũng
chính là sau đó phụ thân Trinh Tú bỏ trốn, liền không còn liên lạc với người nhà nữa.
Tuy vẫn biết rằng Park Ji Yi có một cô con gái, nhưng bởi vì năm đó ông cụ phẫn
nộ, chẳng thèm để ý đến, hai năm nay, sức khỏe Park lão gia ngày càng sa sút, nhớ tới
đứa con gái duy nhất năm đó, vẫn không thấy mặt con gái bên ngoài, lão nhân bức thiết
hy vọng lúc sinh thời có thể gặp mặt một lần.
Kết quả là, cháu trai duy nhất Park Jung Hoon này, bắt đầu bắt tay vào tìm kiếm
em họ mình, thông qua lực lượng gia tộc khổng lồ, tìm hơn hai năm mới thấy được Trinh
Tú bên này.
- Hoa Hạ lãnh thổ lớn như vậy, gia tộc các người không ngờ có thể tìm được Trinh
Tú, lại còn tìm kiếm xuyên quốc gia, xem ra là gia tộc có thế lực khổng lồ rồi.
Dương Thần trầm ngâm nói.
Park Jung Hoon dường như có vài phần tự hào, nói:
- Đúng vậy, không biết Dương tiên sinh đã nghe nói chưa, tập đoàn Tinh Nguyệt là
do gia tộc Phác gia chúng tôi sáng lập và buôn bán.
- Tập đoàn Tinh Nguyệt? Cậu chính là giám đốc tập đoàn Tinh Nguyệt Park Jung
Hoon?
Đột ngột một giọng nữ hay xuất hiện ở cửa, Dương Thần và Park Jung Hoon trước
cửa đều thấy, là Lâm Nhược Khê đột nhiên về đến nhà và nghe được đoạn đối thoại.
Lâm Nhược Khê nói xong lời, mang theo túi đi đến bên ghế sô fa, ngồi xuống bên
cạnh Dương Thần cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Park Jung Hoon tiếp tục nói:
- Nói như vậy, ông ngoại của Trinh Tú, chính là người sáng lập ra tập đoàn Tinh
Nguyệt, chủ tịch Park Jung.
Dương Thần biết là Lâm Nhược Khê về đến nhà, chỉ có điều không ít kì quái, dù
sao vú Vương cũng thông báo với mình rồi, thông báo với Lâm Nhược Khê cũng không lạ.
Chẳng qua, dường như trong nháy mắt Park Jung Hoon bị Lâm Nhược Khê bên
ngoài làm cho kinh sợ trong chốc lát, mất một ít thời gian mới lấy lại được tinh thần, vài
phần xấu hổ cười nói:
- Đúng vậy, của ông nội tôi, là ông Park Jung cô hẳn là tổng giám đốc Lâm công ty
giải trí Ngọc Lôi, trăm nghe không bằng một thấy, thật may mắn cho tôi.
Thật ra Dương Thần không rõ cái gì mà tập đoàn Tinh Nguyệt, quay đầu tò mò hỏi
han:
- Bà xã, cái gì “Tinh Nguyệt” đó rất nổi tiếng?
Lâm Nhược Khê hơi chớp chớp hàng mi đen, ngay trước mặt người ngoài bị Dương
Thần kêu “bà xã” còn có chút không quen, cũng may bản thân không hiểu thói quen thẹn
thùng, vài phần bất đắc dĩ giải thích:
- Tập đoàn Tinh Nguyệt là một trong những tập đoàn tài phiệt lớn nhất Hàn Quốc,
chủ tịch Park Jung tiên sinh là thương nhân truyền kỳ, bất luận là trong nền công nghiệp ô
tô Hàn Quốc hay là sản nghiệp điện tử, Tinh Nguyệt đều có được lượng lớn cổ phần, đồng
thời còn có bất động sản, các thương hiệu du lịch gần mười năm qua Park Jung tiên sinh
đã liên tục nằm trong top mười đại phú hào Châu Á, tính sơ ra tập đoàn Tinh Nguyệt phải
hơn mấy trăm triệu đô la Mỹ, là một xí nghiệp gia tộc rất giỏi ở Châu Á.
Dương Thần thở dài một cái, cảm tình ông ngoại Tú Trinh cũng là kẻ có tiền, tuy
rằng bản thân không quá quan trọng chuyện tiền nong, nhưng khái niệm trăm nghìn triệu,
bản thân đại khái hiểu.
Tối thiểu, nhiều tiền như Lâm Nhược Khê đến đời con cháu tiêu cũng không hết,
khoảng cách ngàn trăm triệu còn kém rất xa.
- Tổng giám đốc Lâm không hổ là thương nhân chói mắt nhất trong mấy năm gần
đây, Tinh Nguyệt chúng tôi dù có thành tích không tầm thường, nhưng bởi vì ông nội tôi từ
trước đến nay khiêm tốn, cũng không phải nghĩ tổng giám đốc Lâm quen biết cao như thế,
khiến tôi có chút xấu hổ.
Park Jung Hoon khiêm tốn nói.
- Anh cũng rất lợi hại, hai mươi mấy tuổi đã có thể đảm nhiệm xử lý công việc tập
đoàn Tinh Nguyệt, cũng đã chứng minh anh đủ tư cách thừa kế.
Lâm Nhược Khê nói.
- Không không không.
Park Jung Hoon vội xua tay nói:
- Tôi chỉ là tạm thời giúp ông nội quản lý, tôi cũng không tính đến việc tiếp nhận
tập đoàn Tinh Nguyệt, sở dĩ tôi vội vã tìm em họ Trinh Tú, vì mọi người trong gia tộc đều
mong em có thể về Hàn Quốc, theo ông nội tiếp nhận tập đoàn Trinh Nguyệt.
- Cái gì? Cậu nói là Trinh Tú?
Lần này, từ trước đến này Lâm Nhược Khê cũng có chút giật mình, nhíu mi nói:
- Trinh Tú chỉ là đứa trẻ chưa đầy mười tám tuổi, mọi người muốn cho cô bé về
Hàn Quốc tiếp nhận tài sản Tinh Nguyệt hàng trăm triệu, mọi người cảm thấy có khả năng
thành công sao?
- Tôi rất có thể hiểu được sự nghi ngờ của tổng giám đôc Lâm, nhưng mọi người
trong gia tộc chúng tôi sẽ giúp đỡ em họ, muốn em họ thừa kế tập đoàn là tâm nguyện
của ông nội, chúng tôi sẽ giúp ông nội hoàn thành nguyện vọng này.
Park Jung Hoon nói xong, thành khẩn đứng dậy:
- Tôi hy vọng hai vị có thể giúp tôi khuyên bảo em họ, theo tôi trở về Hàn Quốc
mấy năm nay em họ chịu khổ chúng tôi nhất định sẽ bồi thường.
Nhìn hốc mắt Park Jung Hoon đều đỏ lên, Dương Thần há miệng thở dốc, cũng
không biết nói gì cho phải.
Lâm Nhược Khê cũng trầm mặc, tuy rằng cảm thấy hết thày đều quá đường đột,
nhưng lần này xem ra tất cả đều là sự thật.
Lúc cả ba người không nói lời nào, từ trên lầu tiếng vang truyền đến.
Ba người Dương Thần quay đầu nhìn, cũng nhìn thấy, trong cầu mắt nước mắt
trinh Tú khóc sưng đỏ, không biết rốt cuộc vì sao đi xuống lầu.
- Em họ, anh thật sự là người thân của em, mời em theo anh về Hàn Quốc.
Park Jung Hoon vội đi về phía trước, ánh mắt chờ đợi vô hạn nhìn Trinh Tú.
Đầu tóc Trinh Tú có chút hỗn độn, trên một khuôn mặt nhỏ nhắn, nhiều năm vất
vả đã khiến tính trẻ con gần như biến mất hầu như không còn, giờ phút này nước mắt lễ
rửa tội qua đi, trên gương mặt trái xoan, toát ra vài phần trưởng thành không bướng bỉnh.
- Tôi sẽ không đi với anh, anh không cần tốn nước bọt nếu lúc trước không phải là
do đồ ác nhân các người, mẹ tôi sẽ không bất đắc dĩ mà bỏ trốn đến Hoa Hạ, các người
thấy chết mà không cứu, việc kinh doanh của ba tôi sẽ không kinh doanh phá sản, cũng sẽ
không bỏ chúng tôi… Mẹ tôi cũng sẽ không đến nỗi không có tiền chữa bệnh, rõ ràng bệnh
mà chết… Tôi…Tôi cũng sẽ không có mấy năm bôn ba bên ngoài thế này…
Trinh Tú hơi có chút nghẹn ngào nói:
- Nếu các người có lương tâm, thì hãy trở về nơi của các người đi, sau này đừng
đến tìm tôi nữa. Cuộc sống ở đây của tôi rất tốt, đại ca Dương Thần và chị Lâm Nhược Khê
mới là người thân của tôi, các người… không phải.
Park Jung Hoon còn muốn nói gì, cũng bị Lâm Nhược Khê ngăn cản.
- Cậu không cần phải nói.
Lâm Nhược Khê đi đến, ôm Trinh Tú vào ngực, sắc mặt lạnh lùng nói với Park
Jung Hoon:
- Các người không biết cuộc sống của Trinh Tú ở cô nhi viện trước kia là như thế
nào, tôi sẽ chăm sóc tốt em ấy, em ấy không muốn nhìn thấy các người, mời các người đi
cho.
- Tổng giám đốc Lâm, nhưng…
Park Jung Hoon còn muốn nói vài câu vẻ mặt sốt ruột.
- Dương Thần anh là đầu gỗ sao?
Lâm Nhược Khê không thèm quan tâm, hét Dương Thần một câu.
Dương Thần gãi đầu, vẫn còn không biết ý tứ, chung quy lại là muốn mình mang
Park Jung Hoon ra cửa.
- Tôi nói…. Cậu Park, tôi cũng hết cách rồi, hay là cậu đừng làm khó cô ấy, trở về,
chuyện này không đơn giản như vậy. Cuộc sống cả một đời người, sao có thể nói đi theo
cậu liền đi theo cậu. Cậu cũng thấy đấy, bà xã tôi thương Trinh Tú có thể so sánh bằng với
tôi có khi còn hơn. Tôi cũng sợ cô ấy rồi, cậu mau đi đi.
Dương Thần nói tới liền đẩy Park Jung Hoon ra cửa.
Park Jung Hoon vẻ mặt lo lắng, cũng đỏ lên không nói lời nào. Đặc biệt là nhận
ánh mắt sắc lạnh như băng của Lâm Nhược Khê, mở miệng rất khó.
Mãi đến lúc Dương Thần đưa Park Jung Hoon ra cửa, đóng cửa rồi, Park Jung
Hoon mới thở dài khốn khổ nói:
- Dương tiên sinh, ông nội tôi đang chờ tôi mang em họ về Hàn Quốc, tình huống
thế này, tôi không biết báo cáo kết quả công tác thế nào.
- Tình huống như thế nào thì cứ nói như vậy, chủ tịch sẽ không thể trách cậu, dù
sao cậu cũng không thể trói cô bé Trinh Tú mang về đúng không?
Dương Thần cười ha hả khuyên.
Park Jung Hoon lắc đầu, nhíu mày, hiển nhiên là thật sự sầu khổ.
- Tôi cũng biết, việc này sẽ không thuận lợi, dù sao em họ cũng bị tổn thương
nhiều lắm, nhưng… Chúng tôi bức thiết hy vọng em họ trở về.
Park Jung Hoon ngẩng đầu, trịnh trọng nói:
- Dương tiên sinh, tuy rằng hôm nay tôi không thể mang em họ về Hàn Quốc,
nhưng tôi sẽ lại đến, hy vọng vợ chồng Dương tiên sinh và tổng giám đốc Lâm có thể giúp
chúng tôi khuyên em họ một chút. Dù sao, tập đoàn Tinh Nguyệt mới là nhà của em họ.
Dương Thần miệng đầy đáp ứng:
- Được được, không thành vấn đề, tôi khẳng định sẽ giúp cậu khuyên bảo.
Trong lòng nhủ thầm, ngay cả bà xã ta còn làm không được, ai còn rảnh giúp
ngươi khuyên em họ?
Park Jung Hoon vẻ mặt cảm kích, lúc này mới đi ra sân cùng với trợ lý, cáo biệt
Dương Thần.
Dương Thần vừa muốn nhả ra khí, lại đột nhiên nhìn thấy một chiếc kiệu nhỏ màu
tím Maserati chạy như bay rồi dừng lại ngay “chitttttttt” một tiếng ma sát với mặt đường
dữ dội, đứng ở ngoài nhà, cùng với chiếc Mercedes Benz dừng cùng một chỗ.
Dương Thần đang buồn bực, lại chưa lộ thần tiên đến đây, cũng không nghĩ. Là
một “người quen” của mình, Yeon Hee Lee ở Hàn Quốc.
Liễu Ngiên Hi mang chiếc kính râm to, che hơn nửa khuôn mặt trắng nõn, tóc đen
rối tung, trên người mặc bộ trang phục thời trang mùa xuân, váy liền áo, cũng không trang
điểm gì, đi ra trước, hẳn là khá vội vàng.
- Park Jung Hoon thật là anh.
Yeon Hee Lee căn bản dường như không thấy được sự tồn tại của Dương Thần,
chỉ thấy được Park Jung Hoon sắp vào trong xe, vui mừng hét lên một tiếng, rớt cả kính
râm, chạy như bay đến, giống như niềm vui của con chim nhỏ.
Mà Park Jung Hoon nghe thấy tiếng Yeon Hee Lee, chẳng có chút vui vẻ nào, trên
mặt sầu khổ lại vẻ mặt không kiên nhẫn, nói:
- Nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có tới tìm tôi.
Thanh âm ác nghiệt, khác hẳn so với lúc nói chuyện với Dương Thần, giống như
hai người khác nhau vậy.
Yeon Hee Lee như bị lọt vào một trận điện giật, vừa mới chạy đến trước mặt Park
Jung Hoon, liền đứng lặng một chỗ, trong đôi mắt to xinh đẹp, chốc lát ẩm ướt vẻ mặt khổ
sở…
Đột nhiên vừa diễn ra trước mắt, khiến Dương Thần chuẩn bị xoay người vào nhà,
động tác dừng lại, hứng thú đứng lại nhìn, cảm tình Yeon Hee Lee và Park Jung Hoon còn
có một chân, cũng đúng, một công tử phú hào, công tử, một đại minh tinh.