Mặc dù sức lực báo mẹ trong tình trạng kiệt sức, sau khi bị chọc giận, phong trảo
vẫn sẽ lợi hại như cũ.
Thân thể Thái Nghiên giống như súng bắn đạn, từ mặt đất đứng lên, nhảy tới
Dương Thần khoảng cách hơn một thước trên mặt đất, xoay người một cái là quay về đá.
Dương Thần tựa như sớm biết rằng cô phải làm bên này, làm giống nhau, cầm lên
một bàn tay nâng lên không hoang mang, cầm bàn tay kia chỉ phi được tới chân răng.
- Phanh…
Một chân đá thật mạnh, có thể vỡ vụn sức mạnh của nham thạch, lại coi như lông
ngỗng khi bị nắm trong tay Dương Thần.
- Còn có khí lực sao? Tốt lắm…
Dương Thần mặt không chút cảm xúc, hạ thấp giọng nói một câu, tùy theo sức
mạnh trên tay, đem toàn bộ chân Thái Nghiên lôi kéo, xé, quăn.
Thái Nghiên lại một lần nữa không chịu khống chế trên không mà trở mình, tựa
như tơ liễu tung bay, cuối cùng cũng nặng nề té rớt.
- Thình thịch…
Lại lần nữa, Thái Nghiên ngã soài trên mặt đất giống như búp bê vải, xương toàn
thân giống như bị lửa đốt, chua xót mà đau đớn, khiến khóe mắt cô thầm rơi nước mắt.
- Anh… làm lại..
Thái Nghiên không cam lòng bò lên, thân thể chịu đựng mỏi mệt, cố một lần đánh
ngã Dương Thần, lần này đổi thành quyền chưởng vật lộn, một câu quyền thẳng đến hàm
dưới Dương Thần.
Dương Thần vẫn đứng tại chỗ cũ, đợi đến lúc Thái Nghiên sắp nắm tay đánh mình
trong nháy mắt, lại nhẹ nhàng mà ngăn cản, một bàn tay kia cầm tay Thái Nghiên vắt
nhanh nắm tay…
- Em còn không rõ sao, bất luận em cố gắng như thế nào, em đều…quá yếu…
Nói xong, Dương Thần lại lôi kéo lần nữa, xoay tròn thân thể Thái Nghiên về phía
mình, ném tới ba thước có hơn trên mặt đất.
Thái Nghiên chỉ cảm thấy một cỗ máy không có biện pháp chống cự, đem thân thể
của mình giống như phải xé rách, như vậy, chính mình đã bị ném xuống đất, quay cuồng
liên tục vài vòng, mới dừng lại…
Phủ phục trên mặt đất, Thái Nghiên không thể khống chế nước mắt rơi, thân thể
nóng bỏng đau đớn, lại khó có thể che giấu phòng tuyến vô cùng thê thảm bẻ dễ như trở
bàn tay trong lòng.
Thật giống như tất cả những chua xót trong lòng mấy ngày nay đều trong nháy
mắt bốc cháy, khiến Thái Nghiên không thể khống chế bất cứ một tia lý trí nào, ngoại trừ
tiếng khóc lớn, cô không cồn bất kỳ ý niệm nào trong đầu.
Giống như một cô bé bất lực, Thái Nghiên lần đầu tiên trước mặt Dương Thần,
đứng lên gào khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, tiếng khóc run rẩy tiếng lòng…
Dương Thần lặng yên đứng bên cạnh hồi lâu, cuối cùng gắt gao nhắm hai mắt lại,
ngẩng đầu lên hít một hơi sâu.
Sau đó, Dương Thần chậm rãi bước đến bên cạnh Thái Nghiên, chậm rãi ngồi
xổm xuống, không để ý đến phản kháng của Thái Nghiên, ôm nữ nhân dường như khóc đã
héo rũ ôm vào ngực…
Thái Nghiên tựa đầu vào ngực Dương Thần, ấm áp của lửa cháy, lại khiến đầu óc
Thái Nghiên bình tĩnh một chút, tiếng khóc theo thời gian từng chút qua đi, tốt dần lên…
Cuối cùng, Thái Nghiên khóc nhỏ đã trở thành khóc nức nở, hai mắt đỏ ngầu, tràn
đầy lệ trong suốt, tựa như thiếu nữ vô tội bị ức hiếp, cũng là muốn hưởng thụ như vậy
không muốn nhúc nhích nửa phần.
Dương Thần nghe miệng mũi rên chỉ có ở Thái Nghiên chính là thích thú, không
kìm được lòng vuốt ve đỉnh đầu, ôm cô chặt hơn.
- Em tưởng là, tránh thoát là một biện pháp tốt sao, em cho là, em tránh được
anh một lúc thì tránh được một đời sao? Chị em đêm đó tức giận, hỏi anh, anh làm cho
em làm sao rồi… Nếu anh biết, em vì lời nói đó của anh, tới lần huấn luyện này cũng bỏ
tham gia, đêm đó anh nhất định sẽ đưa em trở về…
Thái Nghiên ngừng khóc nức nở, ánh mắt ngơ ngác, chậm rãi nâng đầu lên nói:
- Em chỉ muốn mình mạnh mẽ hơn chút… Tuy rằng em biết, ý nghĩ của em rất
ngốc… Nhưng… nhưng em thấy, nếu em mạnh mẽ hơn… anh…anh sẽ tiếp nhận em.
- Sao em lại ngây thơ như vậy, giống như cô bé không hiểu gì, anh không phải là
người cần được bảo vệ, vì sao em lại cần mạnh mẽ?
Dương Thần vài phần trách cứ hỏi han.
Thái Nghiên cắn môi hỏi:
- Chẳng lẽ anh không biết sao? Tình yêu vốn là ngây thơ, bởi vì ngây thơ, nên em
mới biến thành đồ ngốc.
Bởi vì tình yêu, con gái, mới biến thành đồ ngốc…
Dương Thần cảm thấy như ngực mình bị cái gì cắn mạnh một cái, cô gái trước
mắt này, đã nói ra những lời, khiến hắn không thể rời ánh mắt khỏi gương mặt tinh xảo.
Dường như, tất cả lời nói, đều trong nháy mắt có vẻ yếu ớt.
Con mắt nắng tươi của Thái Nghiên, chăm chú nhìn Dương Thần hồi lâu, giống
như được cái gì khích lệ, cũng hình như là nghĩ thông suốt cái gì, Thái Nghiên hạ quyết
tâm.
Đột nhiên, Thái Nghiên giãy ra khỏi sự ôm ấp của Dương Thần, chủ động vươn
cánh tay thon dài, ôm lấy cổ Dương Thần, đôi môi đặt vào cổ trắng mịn của Dương Thần
một nụ hôn.
Dương Thần chỉ cảm thấy sự ngọt ngào, sáp sáp, mặn mặn, và còn hơi thở nóng
bỏng mềm mại, khiến địa não của mình hoàn toàn bộc phát ra ngọn lửa hừng hực.
Thái Nghiên không lọt vào sự cự tuyệt của Dương Thần, càng lúc càng điên cuồng
lên, giống như là lần đầu tiên điên cuồng vậy. Một con sư tử cái hoang dã, không chút
khách khí, một tay đẩy Dương Thần ngã xuống, cả thân thể mềm mại đều trực tiếp đặt lên
trên người Dương Thần.
Thái Nghiên giống như một nữ kị sĩ kiêu ngạo, co giãn cả hai chân cưỡi ở phần eo
Dương Thần, vẻ mặt thẳng tắp và ngạo nghễ nhìn Dương Thần, lộ ra nụ cười hoàn mỹ.
Cùng lúc đó, hai tay Thái Nghiên không biết sao, đã giải thoát chiếc đai lưng, hai
tay cùng xé, quần áo trên mình tuột xuống dưới, chỉ còn lại chiếc áo ngực màu trắng bó
sát.
Bởi vì thời gian dài huấn luyện, dáng người và thân mình nhanh nhẹn, thân thể
Thái Nghiên so với phụ nữ bình thường thêm phần co dãn và cứng cỏi, ngoài đường cong
dịu dàng, còn lại còn có điên cuồng, hoang dã kình bạo, người khoa trương.
Da thịt tinh xảo mang theo màu lúa mỳ, giống như kiệt tác hoàn mỹ của Thượng
Đế.
Ở trong ánh mắt của Dương Thần có chút si mê thưởng thức, Thái Nghiên thẹn
thùng cắn khóe miệng, lại dứt khoát cầm thứ gò bó ở bên dưới…
Khoảnh khắc hai luồng mãnh liệt cuộn trào lộ ra trong không khí, con người này
vừa mới khóc, héo rũ như người phụ nữ bình thường, lập tức hiện ra chói sáng nhất, tựa
hồ như ánh mặt trời sáng rọi làm hoa tulip nở rộ, sáng lóa.
Dương Thần nuốt nước bọt xuống cổ họng, đôi mắt của hắn đã sung mãn từng tia
máu, cảnh tượng trước mắt làm sôi sục huyết mạch, khiến hắn tự hỏi quá khứ nhiều vô số
lần, hắn chỉ biết rằng, thật sự nếu không bắt lấy phong cảnh trước mắt, người phụ nữ này,
thật sự sẽ vĩnh viễn mất đi…
Hắn không nghĩ như vậy.
- Em sẽ phải trả giá, em yêu…
Dương Thần không muốn nửa phần nhẫn nại nữa, trực tiếp đứng dậy, đem thân
thể của Thái Nghiên đè lên người mình, hung hăng hôn lên đôi môi Thái Nghiên, hòng
chiếm đoạt, công thành đoạt đất, không buông tha nửa điểm ngọt lịm trên người Thái
Nghiên.
Thân thể Thái Nghiên sung mãn hơn so với sức tưởng tượng nhiều, bàn tay Dương
Thần mơn trớn sự dẻo dai của những thớ thịt kia, phảng phất là một món đồ chơi tuyệt
vời, nhiệt độ cơ thể tăng lên, khiến Dương thần căng thẳng phát cuồng dục vọng.
- Ưm…anh… nhẹ chút…
Thái Nghiên cảm giác như cả người mình sắp bị người đàn ông này bóp nát, mỗi
khối xương đều bị người đàn ông này gặm cắn điên cuồng, cơ thể hai người giao quyến
nhau cùng một chỗ, không có nửa cơ hội thở dốc.
Đấy chính là khoảnh khắc mà mình tha thiết ước mơ, đột nhiên hạnh phúc tới như
vậy, tới như mưa rền gió giữ.
Dương Thần căn bản không để ý đến sự cầu xin theo bản năng của Thái Nghiên, ở
phiến sau tàn sát quá lớn, rốt cục dâng trào đỉnh điểm ở một nơi thánh khiết của Thái
Nghiên.
Thái Nghiên chỉ mở mạnh hai mắt, không đợi cô nghĩ lại, tiến quân thần tốc lửa
nóng vào làm cho cô mất đi cơ hội tự hỏi.
Bởi vì nhiều năm huấn luyện trên diện rộng, Thái Nghiên tuy là lần đầu tiên giữ lấy
đàn ông cuồn cuộn, cũng không bởi vậy mà đau đớn nhiều, sau khi xé rách trong nháy
mắt, bắt đầu tự mình hưởng thụ sự tấn công sâu vào, người đàn ông mang đến sự lay
động dữ dội.
Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác đến dồn dập, tựa hồ làm cho người ta có cảm
giác như đang trên mây, ánh mắt Thái Nghiên không ngừng theo dõi những động tác nóng
bỏng trước mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Hơn nửa giờ sau, Thái Nghiên nhanh trí duỗi thẳng hai chân, cuối cùng điên cuồng
cùng người đàn ông cô có cảm giác trong nháy mắt tâm hồn muốn giãy ra như bình
thường.
Dương Thần chưa từng nghĩ tới, mình sẽ làm chuyện này với một người chưa từng
trải qua. Điên cuồng mạnh mẽ từ đầu đến cuối làm trong nửa giờ như vậy, hơn nữa người
phụ nữ này vẫn vận động, thừa nhận tất cả.
Vốn tưởng rằng Thái Nghiên đã hết chịu nổi đạp lên, muốn bất tỉnh rồi, lại phát
hiện là lần đầu tiên dung hợp, Thái Nghiên lại không có bất kì tia mệt mỏi nào, và nét mặt
như là tỏa sáng, sung mãn sức hấp dẫn từ kiều nữa ngậm châu.
Anh khí Thái Nghiên mê người gương mặt hiện lên một chút dỗi hờn tươi cười,
bỗng nhiên, đổ người lên mình Dương Thần, lại cao ngạo ngồi ở chỗ gần bụng Dương
Thần…
Chỗ ấy của hai người kết hợp chặt chẽ cùng một chỗ, nhưng Thái Nghiên cũng
không muốn khinh địch như vậy mà tách ra.
Mọt bàn tay trắng nõn đầy mồ hôi. Xẹt qua ngực Dương Thần, ánh mắt Thái
Nghiên kiên định mà chấp nhất, giống như khi tuyên án cái gì …
- Dương Thần, anh hãy nghe cho kỹ em, Thái Nghiên, em muốn làm người phụ nữ
của anh, bất luận anh là chồng của Lâm Nhược Khê, tội phạm truy nã quốc tế cũng được,
cho dù là tội ác tày trời xui xẻo, em vẫn không cần quan tâm.
- Chỉnh lại tình cảm, có nén tình cảm, ức chế tình cảm, trốn tránh tình cảm… tất
cả những thứ chết tiệt đó đều rất vất vả, đi với anh ấy sao, em đã không làm được.
- Bất luận anh có bao nhiêu phụ nữ, bất luận anh sẽ mang em đến đâu, thiên
đường? Địa ngục? Đều không sao cả, ở bên cạnh anh, đi tiếp…
Từng chữ, từng chữ giống như từng cái đinh kẹp trên ngực Dương Thần.
Dương Thần há hốc mồm trợn mắt nhìn nữ nhân cười tươi như hoa, những lời cô
nói trong tai, tất cả đều là cô ngốc đến không nói ra lời yêu. Không khỏi, cũng không còn
nửa phần khí lực mở miệng ra nói gì.
Thật lâu sau, Dương Thần thở dài, nhìn nữ nhân vẫn ngồi trên người mình, nói:
- Nếu phải làm người phụ nữ của anh, chẳng lẽ em không cảm nhận được phía
dưới của anh lại dựng đứng rồi sao? Anh đâu phải người gỗ, nhanh di chuyển mông em đi.
Thái Nghiên đờ ra một lát, trong nháy mắt lập tức nhận thức được cái gì, lộ ra
một niềm vui thân thái bất ngờ. Theo lát sau, không làm theo lời Dương Thần, mà nhắm
hờ hai tròng mắt lại, nặng nề, ngã vào ngực Dương Thần.
- Khốn kiếp… Em…mệt rồi…
Nữ nhân nỉ non tiến vào mộng đẹp…