Lúc Sắc Vi đi ra cửa, phóng tầm mắt nhìn vào cửa chính, cơ thể hơi dừng lại một chút, Sắc Vi không kiềm nổi chớp chớp mắt, để xác định mình không nhìn lầm.
Ngoài cánh cửa sắc lớn kiểu Tây xưa, một cô gái có vóc dáng cao mặc áo vest màu xanh nhạt trong là áo sơ mi trắng, cái váy ngắn màu café, đôi chân mềm mại hoàn hảo trong vớ quần màu đen, với tư thế đứng yên ở ngoài cửa tựa như ngọc lan tỏa sáng dưới mặt trời.
Đương nhiên, nếu khuôn mặt cô ấy khiến người khác nhìn không thấy được một vết tì nào, không phải luôn lạnh nhạt như xưa, Sắc Vi có lẽ thật sự chỉ biết thưởng thức mà không có một tí căng thẳng nào.
Sao cô ấy lại đến đây?
Cho dù cách có vách tường, nhưng Sắc Vi nhìn thấy Lâm Nhược Khê đến nhà mình bấm chuông, trong lòng vẫn hơi hồi hộp.
Nói thật, cho dù nhìn thấy cả trăm người cầm dao đứng trước nhà mình, trong lòng Sắc Vi không đến nỗi phức tạp như vậy.
Bất luận như thế nào, Sắc Vi cũng chưa từng nghĩ đến tránh mặt, đi thẳng tới cửa, vẻ mặt điềm tĩnh tươi cười mở cửa, nhìn vào đôi mắt trong suốt của Lâm Nhược Khê, với tư thế xin mời.
- Rất vui mừng cô có thể đến, mặc dù hơi ngạc nhiên.
Lâm Nhược Khê ừ một tiếng, dường như đang suy nghĩ gì đó, lặng lẽ bước vào, theo sau Sắc Vi.
- Trước kia tôi rất muộn mới biết được.
- Hả?
Sắc Vi nhìn về phía Lâm Nhược Khê.
- Tôi nói, rất muộn tôi mới biết được, cô là láng giềng của chúng tôi, Thiện Ny không nói cho tôi biết.
Lâm Nhược Khê nói.
Sắc Vi hơi sửng sốt, không ngờ chuyện Lâm Nhược Khê mở miệng nói lại là một chuyện bình thường như việc nhà.
Tựa như cười, Sắc Vi nói:
- Cô nói Thiện Ny sao, cô ấy cũng không nói cho tôi biết, sao hiện giờ tôi cảm thấy Thiện Ny là cố tình giấu chúng ta.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, nói:
- Không phải đâu, cô ấy chỉ không nghĩ tới, gần đây công việc rất bận, công ty gặp chút chuyện, cô ấy là người rất nghiêm túc, tôi cũng rất bận, cô ấy vẫn luôn giúp tôi.
Sắc Vi ngẩn người ra, vốn chỉ muốn nói đùa, nhưng không ngờ, Lâm Nhược Khê lại trả lời sự việc này nghiêm túc như vậy, và lại trả lời thật chân tình, dù là căn bản cô nghĩ không có gì là nguyên nhân cả.
Thật là người phụ nữ kỳ lạ, Sắc Vi thầm nghĩ, nhưng, chút căng thẳng từ trước đã biến mất.
Lúc bước vào phòng khách, Lâm Nhược Khê nhìn thấy bữa sáng trên bàn ăn, hơi há miệng nói:
- Không biết cô đang ăn sáng, làm phiền cô rồi, xin lỗi.
Sắc Vi thản nhiên cười:
- Đừng khách sáo, cũng không phải là chuyện gì lớn, tôi không giống cô, từ sáng đến chiều không dừng, quản lý cái công ty lớn như vậy, tôi là người phụ nữ rất nhàn nhạ, muốn ăn cơm lúc nào thì ăn, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, không sao cả, cô đến được thì tôi rất mừng, xá gì đến bữa ăn sáng.
- Như vậy đối với cơ thể không tốt, nghỉ ngơi và làm việc phải đúng theo quy luật.
Lâm Nhược Khê nói nghiêm túc:
- Tuy rằng tôi vẫn thường thức đêm, nhưng cô có điều kiện, nên xem trọng quy luật tốt hơn.
Sắc Vi lại nghẹn lần nữa, cô cảm thấy hoàn toàn không sờ tới được cái logic nói chuyện của Lâm Nhược Khê, sao đột nhiên lại khuyên nhủ mình chú ý đến việc nghỉ ngơi?
Bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, từ nhỏ đến lớn, người đầu tiên quan tâm đến quy luật sinh hoạt nghỉ ngơi của mình không phải cha mẹ, không phải bậc trên, không phải thân tín, không phải người yêu, mà lại…là người phụ nữ nên oán hận mình trước mắt.
Lâm Nhược Khê nhận thấy Sắc Vi nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, cho rằng Sắc Vi hơi không hài lòng, thở dài nói:
- Có phải tôi nói hơi nhiều, tôi không có ý gì khác, thực ra…tôi khá hâm mộ cô có thể tự do thoải mái như thế.
- Cô hâm mộ tôi, nhưng sao tôi lại thường cảm thấy hâm mộ lại cô.
Sắc Vi sâu kín nói, và cười tự giễu nói với Lâm Nhược Khê:
- Ngồi xuống nói chuyện, tôi cũng không cần ăn sáng vội, tôi đi làm cho cô ly hồng trà.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, nhưng không ngồi xuống liền, mà lại đi chậm rãi quanh phòng khách rộng ở tầng trệt, thưởng thức những điêu khắc trong nhà, và bàn trí của tranh sơn dầu…
Tầng trệt của nhà Sắc Vi bàn trang trí rất đa dạng, áo giáp kỵ sĩ thời Trung cổ Âu Châu, tranh sơn dầu ở thời kỳ chủ nghĩa lãng mạn, tác phẩm của trường phái ấn tượng, điêu khắc phỏng chế của thời kỳ nghệ phục hưng, và còn một số chạm khắc gỗ chạm ngọc.
Sắc Vi làm hai ly hồng trà đến cái bàn uống trà, Lâm Nhược Khê mới ngồi xuống chiếc ghế dệt nói tiếng “cảm ơn’’.
Sắc Vi hé miệng nói:
- Có thứ cô thích không?
- Cái gì?
- Những thứ tranh sơn dầu…điêu khắc, hàng mỹ nghệ, nếu cô có thích món nào, tôi có thể tặng cô.
Sắc Vi nói:
- Đương nhiên không phải nói cô không không có, tôi biết cô có thể nói là một trong những phụ nữ giàu nhất thế giới, chỉ là tôi cũng không thích những thứ này, đặt trong nhà cảm thấy hơi âm u, cho nên nếu cô thích sẽ tặng cho cô, theo tôi biết những thứ là tác phẩm có tiếng tăm.
Lâm Nhược Khê hình như có chút không hiểu, nhíu mày hỏi:
- Nếu cô không thích, tại sao có nhiều tác phẩm mỹ nghệ có tiếng tăm?
Sắc Vi khẽ cười nói:
- Không phải do tôi sưu tầm, mà là của ba tôi, tôi cũng không thích.
Lâm Nhược Khê gật gật đầu, nhấm nháp hồng trà, do dự chút mới nói:
- Tôi nghe nói…thân phận của cô khá đặc thù…
Sắc Vi cảm thấy Lâm Nhược Khê dáng vẻ có chút ngại ngùng rất tươi, cô gái trước mặt giống như một cô bé mới vào đời, làm sao giống người điều hành tập đoàn xuyên quốc gia được, so với cô ấy, mình giống như lớn hơn mấy tuổi.
- Đừng nói như vậy, tôi chính là xã hội đen, hơn nữa còn là nhân vật số một phía sau của hội Hồng Kinh xã hội đen Trung Hải, nói đơn giản, tôi chính là anh cả của kẻ xấu.
Sắc Vi nháy mắt với Lâm Nhược Khê:
- Cô là người thừa kế thương mại từ bà nội, tôi là từ ba tôi, thừa kế xã hội đen.
Lâm Nhược Khê cũng mới nghe chuyện này lần đầu tiên, hơi ngạc nhiên hỏi:
- Bác trai ông ấy…cũng là?
Sắc Vi cười khanh khách nói:
- Đúng vậy, mà còn đối đầu với tôi, nhưng…hiện giờ bị tôi đánh bại, đưa đi nước ngoài rồi, cho nên những gì của ông để lại, tôi củng không hứng thú mà luôn phải giữ lại.
Lâm Nhược Khê cảm thấy có chút không thích ứng nổi, con gái đã hạ chính người cha của mình? Đây là quyết đấu mafia sao?
Nhưng, dù sao Lâm Nhược Khê cũng có sở trường về phân tích lý trí, tuy ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã tìm ra được chút manh mối, hoài nghi hỏi:
- Những chuyện này…có liên quan đến người đàn ông đó phải không?
Sắc Vi uống ngụm trà, kìm nén nụ cười một chút gật gật đầu:
- Ừ, đúng vậy, nếu không có hắn, tôi đã sớm không ở trên thế gian này rồi.
Ánh mắt Lâm Nhược Khê hơi lạnh lùng:
- Không lẽ…ông ấy…
- Cha tôi tùy từng một lần muốn giết tôi, nhưng vì có Dương Thần, ông không thành công, hơn nữa cuối cùng bị tôi đánh bại, tôi cũng bởi vì như vậy, trở thành thủ lĩnh duy nhất của xã hội đen Trung Hải…
Sắc Vi đơn giản nói qua loa.
Cái tách sứ trên tay Lâm Nhược Khê hơi run nhè nhẹ, câu chuyện của Sắc Vi diễn tả rất sơ lược, nội dung dường như giản dị ít ỏi, nhưng Lâm Nhược Khê hiểu rất rõ, những thứ hàm chứa trong chuyện dĩ vãng, thật sự có rất nhiều thứ mà người bình thường khó mà hình dung được.
Người cha muốn giết con gái? Con gái lại đánh bại người cha, và lưu đày người cha ra nước ngoài? Đây là loại tra tấn tâm linh như thế nào.
Hơn nữa, người đàn ông kia, vậy mà một tay khiến người phụ nữ trước mặt này xem ra nhu nhược như bông hoa, mà trở thành thủ lĩnh xã hội đen Trung Hải, hắn…không ngờ hắn dưới tình huống mình không biết gì, mà làm ra chuyện như thế sao…
Trong lòng Lâm Nhược Khê hơi chua xót, mình là người vợ của hắn, để cho hắn cứu vãn Quốc Tế Ngọc Lôi một lần, còn phải trả giá với điều kiện như thế ấy để trao đổi, nhưng mà hắn vì người phụ nữ trước mặt mà lại hào phóng như vậy giúp cô ây lên ngôi.
Nhưng Lâm Nhược Khê biết đây không phải là lúc ghen tị, cô ấy cũng không có thói quen ghen tị.
- Hôm nay tôi đến, ngoài sự thật muốn làm quen chính thức với cô, mà còn muốn cơm ơn cô lần trước đã cứu tôi.
Lâm Nhược Khê dịu dàng nói.
- Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng là vì chính mình.
Sắc Vi nói:
- Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi sẽ tự trách mình, hắn sẽ đau lòng, hắn đau lòng, còn khó chịu hơn tôi chết.
Hai tay Lâm Nhược Khê dùng sức cầm tách trà, câu nói của Sắc Vi như cây kim đâm vào trái tim mình một cái —— đây có phải là nói với mình, trong chuyện tình cảm sẽ không cúi đầu khuất phục.
Trên thực tế, dù cho cô ấy không nói, mình cũng biết không thể khiến cô ấy khuất phục.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê vẻ mặt hơi mệt mỏi cười nói:
- Không nói về hắn nữa, nói chuyện cô và tôi, có biết không, cha tôi cũng từng….cũng muốn giết tôi, cũng là được người đàn ông đó cứu, nhưng tôi không giống như cô trải qua nhiều như vậy, nhưng tôi cảm thấy rất buồn cười, chúng ta đều là người bị người thân mình mưu toan giết chết.
Sắc Vi ngẩn người ra, ánh mắt thay đổi trong nháy mắt, cuối cùng mới bùi ngùi thở dài:
- Là như vậy…tôi không biết, hóa ra cô cũng vất vả không kém.
Lâm Nhược Khê buông tách trà xuống, đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại, đến trước mặt Sắc Vi dịu dàng cười nhạt nói:
- Rất vui được biết cô.
“…’’, Sắc Vi đưa ra hai tay mềm mại mịn màng trắng nõn giống nhau ra cùng nắm lấy, có đôi chút ấm áp “tôi cũng vậy’’.
Lâm Nhược Khê vốn không phải tính dây dưa, sau khi nói xong chuyện muốn nói liền đứng dậy nói:
- Tôi phải đi làm, sau này có dịp trò chuyện tiếp, còn có thể kêu Thiện Ny đến cùng.
- Ừ, tôi tiễn cô.
Sắc Vi đứng dậy, tựa như tiễn người bạn đã quen nhau rất nhiều năm, hoàn toàn không giống như quan hệ giữa tình nhân và vợ chính thức.
Lúc Lâm Nhược Khê gần ra cửa, bổng nhiên Sắc Vi buột miệng nói ra sau lưng Lâm Nhược Khê:
- Hãy giữ gìn chính mình, cô là người phụ nữ cần phải ở bên cạnh hắn…
Lâm Nhược Khê hơi dừng bước, nhưng không dừng lại lâu, cũng không quay đầu, liền đi thẳng ra cửa.
Lúc này, nắng ban mai tản mát trên sân, dọc trên đường mòn nhỏ đến cánh cổng sắt lớn, bóng dáng mỏng manh của Lâm Nhược Khê phủ lên một lớp ánh sáng mông lung…
Có lẽ, là cô mới đúng?