Trong đại sảnh dưới lầu một tại ngôi nhà kiểu cũ của Lâm gia, trong không khí
dường như tràn ngập áp lực, khiến cho bốn người đều mang vẻ mặt ảm đạm.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê ngồi trên một chiếc sô pha, đối diện là vú Vương
và bà Quách Tuyết Hoa, trên bàn trà đã lạnh, nhưng cũng không ai muốn uống, cũng
không muốn đi đổi ấm trà nóng chỉ vì không ai có tâm tình.
Theo lời vú Vương chậm rãi kể lại, Dương Thần và Lâm Nhược Khê cũng dần dần
hiểu được một vài bí ẩn.
Năm đó lão Chủ tịch là người tình của Lâm Chí Quốc, sinh ra Lâm Khôn, vì tự bảo
vệ mình, không muốn chịu sự ép buộc của Vân Miểu sư thái là vợ chính, lão Chủ tịch mang
theo đứa con là Lâm Khôn, một tay dốc sức xây dựng công ty Quốc tế Ngọc Lôi.
Đương nhiên trong đó cũng có sự giúp đỡ của Lâm Chí Quốc, dù sao thì Lâm Chí
Quốc cũng không thể vứt bỏ không quan tâm tới đứa con của mình.
Nhưng mà lão Chủ tịch lại không nói cho Lâm Chí Quốc biết, Lâm Khôn có chỗ
thiếu sót, ông ấy mất đi bao tinh hoàn, loại bệnh này, tuy là không có ảnh hưởng gì tới
cuộc sống vợ chồng bình thường, nhưng lại không thể có con.
Lão Chủ tịch lại không phải người ngốc, bà biết rằng, nếu muốn Lâm Khôn con trai
mình được bình an, cả đời này không phải lo chuyện cơm áo, tuyệt đối không thể để công
ty Ngọc Lôi sụp đổ, không được để Lâm Chí Quốc biết ông có một đứa con vô dụng.
Những nhà giàu có thường sợ nhất chính là không có người nối dõi.
Con cháu nhà họ Lâm rất ít, cho nên Lâm Chí Quốc cực kỳ quý trọng đứa con Lâm
Khôn mà người tình của ông đã sinh, nếu biết được Lâm Khôn không thể sinh con thì sự
quan tâm đó sẽ giảm xuống.
Không thể không nói tới, lão Chủ tịch đã từng có tình cảm với Lâm Chí Quốc và
việc sau khi bị phản bội chọn sự nghiệp, tình cảm dành cho Lâm Chí Quốc phần nhiều là vì
lợi dụng Lâm gia để ổn định và phát triển công ty Quốc tế Ngọc Lôi.
Cũng chính là do lão Chủ tịch đã quyết tâm đoạn tuyệt, giữ trái tim nguội lạnh, đối
với Lâm Chí Quốc như gần như xa, lại vừa hận vừa thương, bắt ông phải hết sức thương
yêu hai mẹ con, lão Chủ tịch mới có thể trong thời gian ngắn xây dựng Ngọc Lôi lớn mạnh
như vậy, và không bị Vân Miểu sư thái diệt trừ khi vừa mới gả cho Lâm Chí Quốc.
Theo thời gian, Lâm Khôn dần dần lớn lên, ông ấy cũng phát hiện ra mình không
giống những người đàn ông khác, ông biết mình không có “tính nam nhân”, nhưng, lão
Chủ tịch lại nghiêm khắc nói chuyện này phải giữ bí mật.
Trên thực tế, cho dù bà Chủ tịch có không răn dạy thì Lâm Khôn cũng dứt khoát
không ở trước mặt người khác giới thừa nhận rằng mình không thể sinh con.
Đối với một người đàn ông như ông, không thể có con, quả thực là đáng xấu hổ vô
cùng, ông tuyệt đối không cho phép ai biết chuyện này.
Vì thế, đúng với ý của lão Chủ tịch, khi Lâm Khôn tới tuổi kết hôn, lão Chủ tịch đã
đưa bé gái mồ côi Tiết Tử Tĩnh của Tiết gia ở Yến Kinh tới Hoa Hạ, tới Trung Hải làm vợ
của Lâm gia...
Nói tới đây, vú Vương thở dài:
- Lúc đấy, tôi ở nhà này mới được vài năm, rất nhiều chuyện trước lúc bà Chủ tịch
qua đời mới biết được, tuy nhiên bà ấy chưa nói vì sao lại chọn mẹ của tiểu thư, chỉ biết là,
Tiết phu nhân tới gả cho thiếu gia dường như là không hài lòng, ở Yến Kinh bị rất nhiều
người xa lánh, lại được Chủ tịch giúp đỡ, mới đồng ý lấy thiếu gia.
Chỉ có điều hai người trước khi kết hôn đều biết trước tình hình của nhau, cũng
không phải có tình cảm với nhau, kết hôn chẳng qua chỉ là hình thức, Lâm thiếu gia và Tiết
phu nhân tuy ngủ cùng phòng, nhưng ngày thường họ cũng không hề nói chuyện với nhau.
Mãi cho tới một ngày, phu nhân đột nhiên mang thai...
...
Thiếu phu nhân của Lâm gia mang thai, người bên ngoài thì cho rằng là chuyện
vui, mặc dù Lâm Khôn vẫn là người lãng tử, nhưng Lâm gia chỉ cần có hậu nhân, nhân viên
ở Quốc tế Ngọc Lôi và bên ngoài xem ra đều bình luận rằng công ty Quốc tế Ngọc Lôi đã
có người kế tục.
Chỉ có người trong nhà mới biết rõ được: Tiết Tử Tĩnh đã cùng người đàn ông
khác.
...
- Nói tới thiếu phu nhân, cũng là một phụ nữ có chút kỳ lạ...
Vú Vương cau mày, nghẹn ngào thật lâu mới nghĩ ra:
- Bà ấy nhìn mọi thứ đều rất đơn giản, rất nhẹ nhàng, mặc dù là mang con của
người khác, bà ấy cũng rất thản nhiên ở trong nhà, xem sách, thưởng trà, tưới hoa, ngồi ở
ban công phơi nắng, dường như mọi chuyện đều bình thường như vậy.
Lúc ấy, tôi nhớ rõ, lão phu nhân có chuyện không vui, nhưng không biết vì sao, có
một hôm, lão phu nhân cùng thiếu phu nhân ngồi trong phòng nói chuyện rất lâu, từ hôm
đó về sau, lão phu nhân dường như không hề nghi ngờ đứa con của thiếu phu nhân, thậm
chí còn dặn Khôn thiếu gia không được động tay động chân đến thiếu phu nhân và đứa
nhỏ… Có vẻ như là muốn bảo vệ đứa nhỏ trong bụng và thiếu phu nhân.
Tôi nghĩ đêm đó, thiếu phu nhân và lão phu nhân đã nói chuyện gì rất quan trọng,
chỉ có điều, tôi tới giờ cũng không biết, hai người nói gì đó, tuy nhiên khẳng định đó không
phải là chuyện lão phu nhân phản đối thiếu phu nhân sinh con.
Nói tới đây, vú Vương mới nhìn tới ánh mắt thương tâm của Lâm Nhược Khê, xúc
động nói:
- Khi ấy... khi tiểu thư còn trong bụng thiếu phu nhân, nhắm mắt một cái đã trở
thành một thiếu phu nhân khác, tiểu thư... cô có hiểu, mỗi khi nhìn thấy cô, trong lòng tôi
vui mừng biết bao...
Lâm Nhược Khê lúng túng không nói, nhưng rõ ràng trên khuôn mặt, có dấu hiệu
của băng tuyết tan ra.
- Sau đó, mười tháng sau khi thiếu phu nhân sinh tiểu thư.
Vú Vương tiếp tục kể:
- Tôi nhớ rất rõ lão phu nhân cười rất tươi, nhất là khi lão phu nhân ôm tiểu thư
quấn trong tã lót, bà nói: “Con về sau gọi là Nhược Khê”, thật giống như, cái tên của cô đã
được gọi nhiều lần, rất quen thuộc.
Chỉ có điều, về sau, Khôn thiếu gia lại ít về nhà lắm, ông ấy biết, tiểu thư không
phải do ông ấy đẻ ra, nhưng lão phu nhân yêu cầu ông không được nói lung tung, nên chỉ
có thể trốn bên ngoài, tôi lúc đó trong lòng rất hiểu nỗi khổ này. Tôi biết, lão phu nhân kỳ
thực chỉ là muốn bảo vệ cho Khôn thiếu gia, nhưng tình mẫu tử của họ càng ngày càng trở
nên bất hòa.
Dương Thần lắng nghe, trong lòng cũng đã hiểu ra, đã có thể nhận thức được vì
sao nhạc phụ quá cố Lâm Khôn lại tùy tiện như vậy, chính là vì như thế.
Từ nhỏ chỉ biết bản thân mình là nửa “thái giám”, hơn nữa lại được sinh ra trong
gia đình giàu có, rất nhiều mỹ nhân vây xung quanh, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể là
cuộc sống làm mặt ra bề ngoài.
Kết quả là, Lâm Khôn luôn giấu kín những áp lực trong lòng, cả ngày lo sợ người
khác biết được, như vậy thì người bình thường cũng phải sinh bệnh.
Về sau, người vợ trên danh nghĩa lại ngang nhiên có mang đứa con của người
khác, trong khi mẹ đẻ của chính mình lại vẫn muốn bảo vệ người phụ nữ đó và đứa trẻ
trong bụng, ngay cả lí do bà cũng không nói ra, bắt Lâm Khôn phải im lặng, không được
nói xằng bậy, điều này khiến cho Lâm Khôn ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng không
còn, bị giẫm lên, thương tích đầy mình.
Thêm nữa, điều khiến Lâm Khôn không thể chấp nhận là cuối cùng, lão Chủ tịch
lại đem công ty Quốc tế Ngọc Lôi giao cho một cô gái trẻ không hề có quan hệ huyết
thống...
Sự đả kích liên tiếp từ nhỏ tới lớn, đủ khiến cho Lâm Khôn lúc trước trở nên như
vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ, chuyện gì cũng dám làm.
...
Đang nghe vú Vương kể lại, Lâm Nhược Khê bỗng dừng hỏi:
- Vú Vương... Nếu bà nội làm nhiều việc như vậy, là vì muốn cho người đó có thể
không phải lo cơm ăn áo mặc, vậy tại sao còn muốn giao công ty Quốc tế Ngọc Lôi cho
con, lẽ nào bà không biết rằng làm như vậy thì ông ấy sẽ hận con lắm sao...
Vú Vương đau khổ, cười nói:
- Tiểu thư, cô nghĩ rằng, Khôn thiếu gia... Ông ấy có thể quản lý tốt công ty Quốc
tế Ngọc Lôi sao, thực tình mà nói... Ông ấy có năng lực bảo vệ gia nghiệp này sao?
Lâm Nhược Khê im lặng, đúng là như thế... Rất khó khăn, không nói tới tính cách
của Lâm Khôn đã không ra gì rồi, năng lực của ông quả thực cũng kém xa mình, Lâm Khôn
chỉ là không ngừng trốn tránh, lại ít học.
- Tiểu thư, lão phu nhân tính toán chu toàn, kỳ thực tôi sau này mới dần dần biết.
Vú Vương xúc động nói:
- Khi tiểu thư còn nhỏ, lão phu nhân coi cô là người thừa kế, lão phu nhân nuôi
dưỡng cô, coi cô như cháu gái, cũng hy vọng cô có thể yêu những người trong gia đình,
nhận người như Khôn thiếu gia làm cha, lão phu nhân tìm khắp nơi và tìm được Mạc Thiện
Ny tiểu thư, lúc ấy cô ấy vẫn là một cô gái Tứ Xuyên, lão phu nhân coi trọng năng lực của
cô ấy, bồi dưỡng cô ấy, sớm đã đưa cô ấy vào công ty, trở thành người trợ lý đắc lực…
Ngày đó, lão phu nhân đã sớm sắp đặt rồi.
- Thậm chí lão phu nhân mượn quan hệ với Lâm Chí Quốc, để tiểu thư cô và người
của Thái gia quen biết nhau, đây đều là những quan hệ có thể dùng được, đều có thể bảo
vệ tiểu thư, bảo vệ Ngọc Lôi...
- Vú Vương... vú nói, tất cả những việc bà nội làm, đều là lợi dụng tôi... bảo vệ
con trai bà ấy sao... Từ miệng của Lâm Nhược Khê cảm giác thấy sự chua xót, hỏi.
Vú Vương lắc đầu, giọng đầy thấm thía nói:
- Tiểu thư, chuyện huyết thống này, làm giả được, nhưng chuyện tình cảm có thể
làm bộ được sao? Tiểu thư, cô sống cùng lão phu nhân hai mươi mấy năm rồi, chẳng nhẽ
không nhận ra tình cảm của lão phu nhân đối với cô là thật hay giả sao?
Cơ thể Lâm Nhược Khê mềm nhũn, run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên vách tường phía
đối diện, nhìn bức tranh người phụ nữ hiền từ kia, miệng lẩm bẩm vài tiếng, lại như ngây
dại.
Giờ phút này vẫn trầm mặc không nói gì, nghe vú Vương kể lại, Quách Tuyết Hoa
bỗng nhiên mở miệng, nói:
- Có lẽ... những gì mà Tử Tĩnh nói với lão Chủ tịch đêm hôm đó... Tôi có thể đoán
được...
Không chỉ có vú Vương, Dương Thần và Lâm Nhược Khê đang bàng hoàng đều
nhìn lại những chuyện trước đây, rõ ràng giọng điệu của Quách Tuyết Hoa dường như là
đã biết được sự thật gì đó.
Quách Tuyết Hoa dường như có chút phân vân, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, thở
dài:
- Vốn là cảm thấy không thích hợp nói ra, nhưng Nhược Khê đã là con dâu của tôi,
tôi cảm thấy giấu diếm như vậy có phần quá đáng.
Quách Tuyết Hoa nhìn Lâm Nhược Khê, thở dài nói:
- Mẹ nghĩ, việc bà nội của con cực kỳ hy vọng con có thể được sinh ra, cũng để
con được ngồi lên vị trí Chủ tịch công ty Ngọc Lôi, không chỉ bởi vì có thể mê hoặc tướng
quân Lâm Chí Quốc, khiến ông ấy nghĩ tới cháu gái mình, quan tâm mọi người... là có rất
nhiều lí do... Là bởi vì, cha đẻ của con có năng lực có thể bảo vệ tốt công ty Quốc tế Ngọc
Lôi, bảo vệ tốt con và Lâm Khôn…
Nghe Quách Tuyết Hoa nói tới đây, trong đầu Lâm Nhược Khê lập tức hiện lên
những bức ảnh, người con trai kia, một thân phận khác của anh ta, dường như lại có một
kết luận khác.
Lâm Nhược Khê sắc mặt trắng bệch, trong mắt lộ rõ sự hoảng sợ và bàng hoàng,
không biết phải làm sao.
Bà Quách Tuyết Hoa nhìn thấy, vội vàng hỏi:
- Này... Nhược Khê con làm sao vậy?
Dương Thần vừa nắm vai Lâm Nhược Khê, dựa cơ thể run rẩy của cô vào người
mình, vừa quay đầu lại Quách Tuyết Hoa, bất đắc dĩ cười khó khăn, nói:
- Mẹ, người mẹ nói, cha của Nhược Khê, chẳng phải là thủ tướng Ninh...
Lần này, vẻ mặt của Quách Tuyết Hoa rất nhiều cảm xúc, há miệng, trong mắt
đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê, câu trả lời không cần nói cũng
biết.