Trở lại nhà khách, người phụ trách làng du lịch đã sớm chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn. Bữa ăn này cuối cùng có thể ăn hẳn hoi, Dương Thần cũng không có cơ hội thể hiện tài năng đầu bếp của mình nữa.
An Tâm rất biết lấy lòng, chốc chốc lại chúc nước ép trái cây mời Lâm Nhược Khê. Cô ta đã thực sự bị dọa bởi sự quá tích cực đó của Lâm Nhược Khê rồi.
Lâm Nhược Khê đến bây giờ còn không yên lòng. Dường như cô đang suy xét vì sao mà mình lại không ném trúng thứ đồ chơi đó. Cô bóc con tôm mà không cẩn thận cắt cả thịt tôm, khiến cho Tuệ Lâm xưa nay vốn tính tiết kiệm khá là xót.
Dương Thần gặm miếng cá nướng kiểu Nhật, nhìn Lâm Nhược Khê với bộ dạng như ngây ngô cười nói:
- Bà xã à, em nói thật đi, lúc em còn đi học, ngoài môn nhạc không đạt ra, môn thể dục chắc cũng là mãi không qua hả? Thiên phú vận động này cũng thật kém quá.
- Chuyện này có liên quan gì đến thể dục?
Lâm Nhược Khê mặt hơi ửng đỏ. Thực ra lúc cô đi học đúng là không đạt tiêu chuẩn. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không nói ra điều đó trước mặt An Tâm và Tuệ Lâm.
An Tâm chớp chớp mắt, tò mò hỏi han:
- Chị Nhược Khê, sao mà môn âm nhạc của chị lại không qua vậy?
Lâm Nhược Khê trầm mặc không nói, giả vờ như không nghe thấy gì.
Dương Thần giải vây nói:
- Bởi vì cô ấy lười đi học, cũng lười đi thi nữa.
- Ồ.
An Tâm tuy rằng trong lòng vẫn là không tin nhưng cũng không hỏi nhiều.
Cơm nước xong, bốn người cũng không có ý định tính xem tiếp tục chơi thế nào. Lâm Nhược Khê ung dung đi về phòng trước. Lúc đi lên phòng tay cô cầm giỏ bóng màu xanh xanh đỏ đỏ, chẳng cần nghĩ cũng biết cô muốn làm cái gì.
- Tuệ Lâm, chị của em thật là khủng khiếp!
An Tâm sợ run cả người, nhỏ giọng nói.
Khuôn mặt thanh tú của Tuệ Lâm lộ ra một tia bất đắc dĩ, bĩu môi nói:
- Chị em bình thường không như vậy, chắc là hôm nay có chị ở đây nên thế.
- Chị mà sớm biết thì đã ném trúng con thú đồ chơi đó rồi, để chị ta đỡ phải cố gắng ném trúng mới thôi như thế.
An Tâm bĩu môi nói.
Dương Thần tiến đến phía trước véo má An Tâm một cái:
- Đừng có nghĩ lung tung. Mau đi nghỉ sớm với Tuệ Lâm đi. Ngày mai đi chơi nửa ngày rồi sẽ về thành phố Trung Hải đó.
Đưa hai cô gái về phòng, Dương Thần mới trở lại phòng của mình và Lâm Nhược Khê.
Vừa mới vào cửa thì hắn nhìn thấy Lâm Nhược Khê trên đôi dép lê vải, cởi chiếc áo khoác ngoài ra, chỉ mặc một một chiếc áo mỏng manh, tay cầm mấy quả bóng màu, ném mạnh vào cái túi da ở đầu giường.
Nhìn thấy Dương Thần vào cửa, Lâm Nhược Khê hơi giật mình, nhếch miệng rồi lập tức thu quả bóng lại đặt vào trong giỏ. Sau đó cô buộc lại tóc, coi như chưa xảy ra chuyện gì.
Hiển nhiên, Lâm Nhược Khê chính mình cũng hiểu rõ rằng ở một mình ngây ngô luyện tập trong phòng như thế cũng chẳng hiểu ra sao cả.
- Em đi tắm đây.
Lâm Nhược Khê nói một câu thì liền cầm lầy quần áo đã chuẩn bị sắn, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Dương Thần cũng không cười cô. Hắn ngồi lên ghế sô pha xem tivi một lát, nửa tiếng đồng hồ sau khi Lâm Nhược Khê tắm xong đi ra mới nói:
- Đêm nay có cần anh ngủ trên sô pha không?
Lâm Nhược Khê cầm trong tay cái khăn lau tóc ướt, khuôn mặt non mềm mại như có thể búng ra sữa vậy. Nghe thấy Dương Thần hỏi như vậy, cô nghi hoặc hỏi lại:
- Sao lại hỏi như vậy?
- Anh cứ tưởng em sợ anh làm chuyện xấu, không cho anh ngủ chung giường.
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê đột nhiên cảm thấy một một sự mất mát và chua xót.
Hai người rõ ràng là vợ chồng hẳn hoi. Là một người chồng, hắn không ngờ đương nhiên sẽ cho rằng mình sẽ bảo hắn ngủ ở sô pha, hơn nữa trong trường hợp rõ ràng là có hai giường.
Có phải bình thường mình đã đối xử với hắn quá tàn nhẫn rồi chăng?
Luôn trách hắn đi tìm người phụ nữ khác, có lẽ nguyên nhân đa phần là ở chính mình không chịu cho hắn.....
Lâm Nhược Khê bước đi, dáng thướt tha đi đến bên Dương Thần và ngồi lên ghế sô pha. Dưới ngọn đèn trắng nhạt màu cô dường như bông hoa sen trắng vừ lên từ nước, khiến Dương Thần nhìn thấy thật đẹp.
- Hay là đêm nay chúng ta thử xem.
Lâm Nhược Khê cắn cắn môi mỏng, ánh mắt kiên định nói.
Dương Thần không hiểu được có ý gì.
- Thử cái gì?
Lâm Nhược Khê cố gắng không cúi đầu, để cho âm thanh không nhỏ hơn, sắc đỏ lan ra cả tận cái cổ trắng của cô:
- Thì là...chuyện giữa vợ chồng đó...
Dương Thần giật mình hiểu ra, sau đó là bộ dạng khó mà tin được. Hắn nhíu nhíu mày nhìn khuôn mặt tư lự của Lâm Nhược Khê, dở khóc dở cười,:
- Bảo bối Nhược Khê, anh chỉ hỏi có ngủ trên giường được không, anh không có ý đó. Em không cần phải miễn cưỡng đâu. Mẹ thích có cháu là chuyện bình thường, nhưng cũng không phải ngay lập tức đâu. Anh sẽ nói với mẹ.
- Không phải.
Lâm Nhược Khê lắc đầu:
- Là em muốn mình thử một lần, tuy có chút sợ hãi nhưng em không muốn thua người khác...
Dương Thần thiếu chút nữa thì ngất xỉu. Cô bé này làm gì cũng so sánh với người phụ nữ khác? Lẽ nào là hôm nay bị kích thích rồi nên muốn gỡ hòa ở một lĩnh vực khác. Thậm chí ngay cả đời sống thân mật từ trước đến nay chưa làm qua cũng có ý định thử?
- Anh đang nghĩ gì đó?
Lâm Nhược Khê bất mãn nói:
- Em là phụ nữ còn không sợ. Anh bình thường chẳng phải rất thoải mái sao, sao lại do dự thế?
Dương Thần vỗ đùi:
- Anh có do dự gì đâu, chỉ cần em bằng lòng. Anh “yêu” bà xã mình thì yên tâm thoải mái mà.
- Anh...anh...nói năng đừng có thô tục như vậy, cái gì goi là....
Khuôn mặt với hai má lúm đồng tiền của Lâm Nhược Khê đỏ lên, giận dữ oán giận. Dù là bắt đầu từ ngày đầu tiên quen đã biết người đàn ôn này dung tục khó chịu đựng được nhưng vẫn là không chịu nổi, muốn thử thay đổi anh ta, đáng tiếc là kết quả thật ít ỏi.
Dương Thần cười ha hả.
- Anh đã nói với em rồi, anh có văn hóa gì đâu. Nên cô vợ bảo bối của anh là em tha thứ một chút. Thế hay là bắt đầu luôn?
- Anh không tắm sao?
Lâm Nhược Khê căng thẳng, nhưng không thể quên vệ sinh được. Cô thấp giọng nói.
- Ôi, em không nói thì anh thiếu chút nữa là quên. Trên người anh còn có mùi thịt dê đó. Anh đi một chút rồi sẽ quay lại, em ngoan ngoãn nằm chờ anh trong chăn nhé.
Dương Thần tâm tư cũng thân thiện lên. Thế nào cũng chẳng nghĩ ra đêm nay Lâm Nhược Khê lại chủ động yêu cầu ở cùng phòng, còn cứ tưởng tiếp tục phải đợi hơn nửa năm nữa, hạnh phúc đến thật bất ngờ.
Có động lực rồi thì việc tắm rửa cũng không cần nhiều lời.
Không đến năm phút, Dương Thần tắm còn chưa lau khô người đã vọt ra khỏi nhà vệ sinh, phía dưới chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót tam giác. Cái này là mặc vì sợ cô vợ đột nhiên bị kích thích quá.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê vừa mới thật cẩn thận đi đến bên giường, trên người mặc một bộ váy ngủ lụa màu trắng, làn da trắng như ẩn hiện, những đường cong mê người, cái mông tròn cong lên, cái dáng người nhấp nhô khiến phần dưới của Dương Thần lập tức có phản ứng vật lý.
Mấp máy môi, Dương Thần thưởng thức động tác Lâm Nhược Khê đi vào trong chăn, trong lòng nóng hầm hập ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Lâm Nhược Khê quay người lại, chú ý tới ánh mắt nóng bỏng Dương Thần nhìn chằm chằm vào mình thì không khỏi co rúm thân mình, nhưng nghĩ lại là chính mình chủ động yêu cầu thử làm chuyện đó, cũng liền cắn răng một cái, mở người ra, nằm trên ga giường màu trắng, đồng thời nhắm mắt vào.
Dương Thần hít một hơi khí lạnh, từ góc độ của hắn nhìn qua, bộ ngực của Lâm Nhược Khê khi nằm thẳng, cao ngất lên. Cặp tuyết lê đó như ngọn núi, cái cổ trắng muốt nổi bật trong làn tóc rối đen, khiến người ta thật mê say.
Chậm rãi, Dương Thần leo lên giường, ánh mắt nhìn từ mắt cá chân của Lâm Nhược Khê nhìn lên, cái bụng bằng phẳng không có vết thẹo nào, mảnh đất bí ẩn đó có thể xuyên qua lớp váy ngủ màu trắng, nhìn thấy hoa văn màu tím, thật là quần lót cao cấp đã làm cho vùng đó nổi bật giữa cặp đùi trắng nõn mê lòng người, khiến cho Dương Thần lập tức liền đã có sự kích động muốn khám phá đến tận cùng.
Lâm Nhược Khê dáng người cao gầy hơn một chút so với Sắc Vi và Mạc Thiện Ny, đủ tiêu chuẩn làm người mẫu, độ đầy đặn cũng không kém hơn những người phụ nữ khác của Dương Thần. Còn về độ nở nang thì thực sự có thể nói là một tỉ lệ hoàn hảo.
Dương Thần không thể không khâm phục sự nhẫn nại của mình. Trước mặt là một báu vật như vậy mà cho đến hôm nay cũng chưa từng động chạm. Nhưng vừa mới nghĩ đến lần đầu tiên của người phụ nữ này là do mình lấy đi thì hắn tràn đầy lòng tự hào.
Dương Thần chậm rãi đè lên người Lâm Nhược Khê, cái mũi sát vào cổ trắng của Lâm Nhược Khê, ngửi mùi hương hoa nhài trên cơ thể cô. Chỉ cần như thế đã khiến cho Lâm Nhược Khê vốn căng thẳng đến cực điểm cũng" Ưm" lên một tiếng, cơ thể hơi run rẩy.
Lâm Nhược Khê thấy xấu hổ khi cảm thấy phía dưới của mình nhanh như thế đã ướt rồi, cô quá căng thẳng, cơ thể lại quá mẫn cảm, hơi bị Dương Thần đùa chút mà đã có chút không chịu nổi được rồi.
- Đừng căng thẳng, cứ thả lòng ra. Chúng ta cũng không phải là lần đầu. Em sẽ rất thích đó.
Dương Thần nói bên tai Lâm Nhược Khê, tay trái dần dần vuốt ve làn da Lâm Nhược Khê.
Cảm giác mịn màng, da thịt trắng mịn khiến Dương Thần thoải mái hơi dùng lực nhéo một cái.
- Ối
Lâm Nhược Khê mặt như hồng ngọc, mở to đôi mắt trong như ngọc, dường như cả người cô sắp biến thành nước hoà tan trong tay Dương Thần.
Dương Thần nhìn thấy trong mắt Lâm Nhược Khê dường như có nước mắt, nghĩ đến cô cảm thấy uất ức thì không nhẫn tâm đành nói:
- Hay là....thôi đã, anh thấy em còn chưa chuẩn bị tốt.
Nói thật, khi nói ra câu đó Dương Thần cũng phải khâm phục sức chịu đựng của mình thật tốt.
Lâm Nhược Khê vẫn lắc lắc đầu:
- Em có thể....anh...tiếp tục đi.
Dương Thần không cần phải nhiều lời nữa, nặng nề mà hôn sâu đi xuống, đùa cợt cái lưỡi thơm của Lâm Nhược Khê, thử dùng cách hôn để hoá giải sự xấu hổ căng thẳng của cô vợ yêu kiều, đồng thời dùng một tay trống kia sờ vào phần giữa hai đùi trắng nõn như ngọc kia của cô.
Hơi chút đụng chạm vào chiếc quần lót có hoa tím của Lâm Nhược Khê, Dương Thần liền cảm thấy ướt rồi. Mức độ nhạy cảm của Lâm Nhược Khê vượt xa khỏi tưởng tượng của Dương Thần.
Tuy nhiên tình huống như vậy hiển nhiên là đều rất vui. Dương Thần không chút do dự kéo chiếc váy ngủ của Lâm Nhược Khê lên, dần dần lộ ra vị trí dưới bụng đó ra ngoài.
Không nỡ rời xa nụ hôn với Lâm Nhược Khê thì cô đã có chút như mơ hồ không biết gì, khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, cái lưỡi lộ ra, một sợi nước nhỏ tinh khiết kéo dài dính giữa lưỡi hai người.
Dương Thần hít sâu một hơi, trong miệng đầy hương thơm nồng nàn do Lâm Nhược Khê xúc động mà có. Một tay của hắn cầm lấy cái quần nụ hoa tím của Lâm Nhược Khê, chầm chậm vạch ra phần thần bí nhất, lộ ra một đào nguyên khiến hồn mơ mộng.
Lâm Nhược Khê thì nhắm chặt mắt, tim cô đã đập mạnh đến cực hạn, khi vị trí ở phía dưới cảm nhận thấy hơi lạnh của không khí, toàn thân cô run lên, cả da thịt trắng nõn chuyển sang ửng hồng. Thậm chí cô có thể cảm thấy dòng suối mềm mại đang chảy, nưới suối đang chảy róc rách ra.