Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi


Trước lúc Dương Thần bị tấn công, ở ngoài khu vực quân sự của nhà họ Thái, xuất hiện một người con gái mặc quần áo bó sát thân, thân hình thon thả, đang vội vã bước vào, chiếc giầy cao gót va vào sàn nhà đá phát ra tiếng kêu cành cạnh, đi vào giữa nhà. Người con gái đó là Thái Ngưng.

Đi sau Thái Ngưng là một thằng mặc áo vest, đi giày da, xem ra rất tự nhiên, khuôn mặt với vẻ tươi cười, không ngừng nói.

- Ngưng Nhi, anh đã nói với ba anh rồi, tháng sau ông đến Trung Hải họp, đến lúc đó, sẽ gặp bác Thái, bàn về chuyện của hai ta.

Thái Ngưng dừng bước, không nhịn được nữa quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn thằng đàn ông đó.

- Vĩnh Dạ, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không thích anh, tại sao anh cố tình không hiểu vậy?

Thằng con trai đó chính là đội trường đội Long Nhị Vĩnh Dạ, Vĩnh Dã nghe Thái Ngưng nói như vậy không lấy làm buồn, hi hi ha ha nói:

- Thái Ngưng, em từ bé đã ở Đường Môn học võ, không có thời cơ hội tiếp xúc với những người con trai cùng tuổi, ngoài anh ra, cũng chẳng có ai phù hợp với em, em và anh vỗ dĩ là một đôi trời xe duyên, dẫu rằng em không thấy điểm tốt nào của anh, nhưng đợi đến lúc chúng ta kết hôn, em sẽ biết anh là người chồng biết quan tâm vợ như thế nào.

Thái Ngưng nhìn cái bộ dạng thề thốt của Vĩnh Dạ, bực tức nói:

- Đôi trời xe duyên? Ai nói với anh, anh có tin anh mà nói thêm nữa, tôi sẽ dùng bài “Bạo Vũ Lê Hoa Châm” chọc lên mặt anh không?

Vĩnh Dạ mặt trắng bệnh, nhìn thấy ánh mắt của Thái Ngưng lạnh lùng, chửi rủa trong bụng:


- Mẹ nó chứ, cái lão chết tiệt nào truyền cho con này món ám khí phòng thân này? Đợi cưới được con này về, tao sẽ tìm cơ hội làm cho đôi tay nó tàn phế, để xem còn uy hiếp tao được nữa không.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Vĩnh Dạ không dám biểu lộ ra, với vẻ mặt đáng thương, tiếp tục nịnh Thái Ngưng:

- Được rồi, anh không nói nữa, kiểu gì thì vài hôm nữa chuyện của chúng ta sẽ thành mà.

Thái Ngưng chẳng có chút cảm tình gì với cái người, võ nghệ thì tầm thường, dựa dẫm vào quan hệ để leo lên vị trí đội trưởng đội Long Nhị, hơn hai năm nay cứ quấn lấy Thái Ngưng, đến nỗi cô ta cảm thấy ghét.

Vĩnh Dạ quan niệm, những cô gái bình thường đối với hắn ta chẳng có giá trị gì, dù so xinh đẹp đến mấy. Đối với hắn ta, phải là những cô gái có xinh đẹp cá tính, và có sức mạnh.

Do vậy, lúc bắt đầu thì là si mê ngưỡng mộ, sau đó thì là mặt dày đeo bám, đến nay, cái cảm giác đó đã chuyển sang sự thù hận, càng cái không đạt được thì lại càng cố gắng để chiếm đoạt lấy.

Cái ánh mắt khinh miệt của Thái Ngưng đối với hắn ta, làm cho trái tim của người đầy kiêu ngạo như Vĩnh Dạ trở lên vỡ nát, chỉ còn lại cảm giác muốn khám phá Thái Ngưng mà thôi.

Hai người đi tới giữa gian khách trong đại viện nhà họ Thái, ông chủ nhà họ Thái, Thái Vân Thành đang ngồi uống nước trà đàm đạo với Vân Miểu sư thái, đạo trưởng Ngọc Ki Tử, một số thành viên của tổ Long Nhị đang đứng đó chờ đợi Vĩnh Da.

Nhìn thấy Vĩnh Dạ lẵng nhẵng đi theo Thái Ngưng, và khuôn mặt buồn bực của cô ta, Thái Văn Thành thở dài trong lòng.

Trong lòng ông ta, lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với đứa con gái lớn này, Thái Nghiên tính cách tuy rất tự lập, nhưng còn được sống bên cạnh cha mình, còn Thái Ngưng mười tuổi đã một mình gia nhập Đường Môn, mỗi năm về nhà giỏi lắm được một lần, ông ta và vợ cũng chẳng có cơ hội đi đến cái nơi canh phòng cẩn mật Đường Môn ấy để thăm con gái mình.

Do vậy, khi Thái Ngưng học xong trở về nhà, Thái Vân Thành và vợ muốn dành nhiều sự quan tâm chăm sóc cho cô ta hơn, nhưng cô con gái lớn này mình đầy võ công, chẳng cần ai chăm sóc, cô ta luôn biết cách xử lý mọi việc mà hơn nữa lại còn có thể chăm sóc em gái và gia đình của mình.

Do vậy việc tìm cho Thái Ngưng một tấm chồng là việc đáng nỗ lực nhất lúc này.

Nhưng đáng tiếc, thân phận nhà quyền quý, ba của Vĩnh Dạ tuy là cùng vai cùng vế với nhà họ Thái, ông ta trong giới bang hội có quyền thế, mà nhà họ Thái không thể đắc tội, Thái Vân Thành tuy biết Thái Ngưng không thích Vĩnh Dạ, song cũng phải thường xuyên nhắc nhờ Thái Ngưng đừng làm gì quá đáng với Vĩnh Dạ, vì nếu đắc tội với ba của Vĩnh Dã thì nhà họ Thái chưa chắc đã chịu đựng nổi.

Do đó, Thái Ngưng cứ phải chịu đựng sự đeo bám của Vĩnh Dạ, muốn thoát cũng không thoát được.

Vân Miểu sư thái biết Vĩnh Dã đang theo đuổi Thái Ngưng liền lạnh lùng nói:

- Vĩnh Dạ, chăm chỉ luyện võ của anh đi, còn hơn suốt ngày theo đuổi Thái Ngưng.

Sắc mặt Vĩnh Dạ ỉu xìu như bánh đa gặp nước, cũng không dám cãi lời, hắn ta biết trong nhóm Bát Bộ, kẻ đáng sợ nhất là cái bà cao thủ, có vai vế, xuất kiếm nhanh hơn mở miệng này, vừa nghe bà ta nói đã sợ, chỉ còn cách cười trừ đáp lại.

- Đạo trưởng Ngọc Ki Tử, tướng quân cho tôi hỏi, tình hình vết thương của Dương Liệt sao rồi?

Thái Ngưng hỏi thẳng Ngọc Khi Tử.


Ngọc Khi Tử vuốt râu trả lời:

- Vết thương của Dương Liệt cũng đỡ hơn nhiều rồi, vì dù sao vết thương cũng rất nặng, muốn tỉnh lại cũng phải đợi hai ba ngày, lần đánh nhau này quả là không may.

Thái Ngưng gật đầu, đang muốn nói với ba cô ta, muốn về phòng nghỉ ngơi, thì phát hiện phía ngoài có một luồng ám khí đang bay lại gần.

- Là ai?

Gần như đồng thời, Vân Miểu sư thái và Ngọc Ki Tử lập tưc đứng dậy, cảm thấy có hai bóng người đang đứng ở phía trước sảnh, đối diện với cửa chính.

Toàn bộ đèn chiếu sáng trong nhà họ Thái được bật lên, soi rọi tới mọi ngóc ngách.

Đột nhiên, một tiếng sáo du dương từ phía ngoài bay tới, cái nhịp điệu đó xuyên vào tai từng người, như cây đang mọc rễ trong tai, không ngừng thâm nhập vào đầu óc của mỗi người.

- Không xong rồi, mọi người vận nội công để cưỡng lại, ở trong đó có quỷ kế.

Ngọc Ki Tử hét lớn, nhưng nói thì dễ, còn không phải ai cũng làm được.

Các thành viên của tổ Long Nhị và bọn bảo vệ trong nhà họ Thái, ngay cả Thái Vân Thành cũng chỉ là người thường, chỉ biết ít võ công, đâu hiểu gì về nội công cao thâm.

Thái Ngưng nhíu mày, nhanh chóng đỡ lấy lưng của bố cô ây, bản thân chống lại âm thanh của tiếng sáo để cho Thái Văn Thành không bị hôn mê.

Lúc đó, khi đối phương chưa tiến vào thì đã có mấy chục thằng vệ sĩ quằn quại trên sàn nhà, những thành viên của tổ Long Nhị thì mặt trắng bệch, Vĩnh Dạ vừa rồi tinh thần còn tỉnh táo thì giờ đây cũng lộ rõ vẻ khó chịu.

Chỉ có Vân Miểu sư thái, Ngọc Ki Tử và Thái Ngưng, vẫn còn rất tập trung quan sát xung quanh chuẩn bị chiến đấu bất kì lúc nào.

“Phì phì”

Khi tiếng sáo vừa dứt, thì từ ngoài cửa trờn vào trong một con rắn hổ mang to bằng bắp chân người, với làn da đen tuyền.

- Rắn hổ mang?

Ngọc Ki Tử ngay lập tức nhận ra nguồn gốc của của con rắn.

- Đúng là nó, rắn thần Naga.

Một giọng nói tiếng trung mang đầy khẩu âm tiếng Ấn Độ độ vọng lại, theo đó là một thằng vệ sĩ măc áo bào màu đen, tóc tết đang bước qua cửa.


Theo sau người đàn ông đó, là một tên hộ pháp, ngực nở nang lộ rõ qua lớp áo, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc, trông giống như tướng pháp kim cương trong chuyện thần thoại vậy.

Đi vào sau cùng là một người đang cầm trên tay một cây sáo nhỏ, tóc màu vàng tối, chiếc mũi diều hâu, đôi mắt cú vọ liếc qua liếc lại.

Ngọc Khi Tử và Vân Miểu sư thái nhìn nhau biết rằng tình hình không mấy lạc quan, nhìn cách ăn mặc của ba người kia và cái giọng nói chắc chắn là người của Brahma Ấn Độ trong truyền thuyết thường nhắc tới.

Nếu đúng là bọn họ, thì không lẽ bon Bão Cát cũng đã đến Trung Hải.

Phải nhớ rằng, nhân viên được bố trí trong Viêm Hoàng Thiết Lữ, rất nhiều người là từ nơi khác đến.

Bây giờ, không thể đợi tất cả mọi người vào vị trí, kẻ địch xuất hiện bất ngờ rõ ràng là đã có âm mưu từ trước, âm thầm vượt biển, muốn là cho Viêm Hoàng Thiết Lữ bất ngờ không kịp trở tay.

- Cái tên Lâm Chí Quốc ngốc nghếch kia, làm sao đến cái tin mà cũng không chính xác được.

Vân Miểu sư thái không nhịn được nữa liền mở miệng mắng chồng của mình.

Nhưng rõ ràng lúc này không còn thời gian để cho họ kịp suy nghĩ lên làm thế nào nữa.

Tên bện tóc hình như là thủ lĩnh của ba người còn lại, nói với tên mũi diều hâu:

- Garuda Luo, để cho bọn họ ngủ giống như những người khác đi.

Cái tên kêu Garuda Luo dường như dừng lại nghỉ ngơi, gật đầu tiếp tục thổi sáo.

Cây sáo vừa thổi lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Nhưng cái con răng hổ mang đó, ngóc đầu lên bành to hai đốm trắng, trong nháy mắt biến thành màu đỏ.

- Phì phì.

Con rắn đó trong nháy mắt, nhanh như cắt phi người qua, mở rộng mồm phun ra một làn khói độc hướng về phía Vân Miểu và Ngọc Ki Tử.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!