Kì thực Dương Thần cũng không rõ, bình thường Lâm Nhược Khê có thói quen khóa cửa khi ngủ hay không, nhưng lúc này cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này, quan trọng nhất là, mình có thể “danh ngôn chính thuận” trực tiếp mở cửa đi vào.
- Răng rắc,
Tiếng cửa mở rất nhỏ người bình thường sẽ không nghe thấy.
Dương Thần rón rén chui người vào trong, cũng đóng cửa rất nhẹ nhàng.
Vừa vào trong phòng, mũi đã đầy mùi thơm của phụ nữ, mùi thơm nhè nhẹ trên người Lâm Nhược Khê giống như mùi của cây, khiến Dương Thần thích thú hít một hơi thật lớn.
Dương Thần cũng có chút hối tiếc, lúc đó trong đêm đầu tiên, cùng người phụ nữ này trong căn phòng thuê nhỏ bé của mình triền miên vậy, sao lại có thể ù ù cạc cạc vậy chứ, nếu như đầu óc còn tỉnh táo một chút, thì có lẽ đã được hưởng thụ nhiều hơn.
Nhưng cũng may, con đường duyên phận của hai người đến tận bây giờ, quan hệ xấu như vậy trở nên tốt đẹp như bây giờ, cho dù có là hang hổ, thì mình cũng xông vào.
Bởi vì trong phòng không bật đèn, nên cả phòng đều tối đen như mực, nhưng thị lực của Dương Thần cũng coi như là một tia sáng, có thể nhìn thấy đại khái trong phòng.
Toàn bộ phòng của Lâm Nhược Khê, không ngờ lại ấm áp và dịu dàng như vậy, màu hồng phấn, màu vàng nhạt, màu xanh lam, còn lấm tấm những chấm hồng trắng, chăn đệm đều là hình hoạt hình...
Tuy về kết cấu phòng thì không khác phòng của Dương Thần là mấy, nhưng cả phòng tràn ngập mộng tưởng của thiếu nữ với tình yêu lung linh huyền ảo, so với dáng vẻ lạnh lùng của Lâm Nhược Khê thì hoàn toàn không ăn khớp chút nào.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy đúng, người con gái mà thích xem phim truyền hình sướt mướt của Hàn Quốc, thì chắc cũng sẽ có chút lãng mạn, chỉ là so với dáng vẻ ngàn dặm xa cách của ngày bình thường lại có những giây phút thế này.
Nhưng tham quan phòng không phải là mục đích chính, sự chú ý của Dương Thần hướng đến chiếc giường đôi rộng lớn kia, có hay không có người.
Bước gần thêm hai bước nữa, Dương Thần ngẩn người ra------ trên giường không có người.
Không đợi Dương Thần nghĩ xem tại sao Lâm Nhược Khê lại không ở trong phòng của mình, đã nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài hành lang truyền đến.
Nghe hướng của tiếng bước chân, có lẽ là đi về phía phòng này, Dương Thần lập tức nghĩ đến, có lẽ là Lâm Nhược Khê lúc này mới về phòng của mình.
Dương Thần đương nhiên sẽ không ngốc nghếch hồ đồ mà trốn đi, hay cứ thế mà đi ra ngoài.
Đêm nay mình phải hạ quyết tâm lắm mới vào đây, không phải vì muốn được ân ái với cô vợ chính thức của mình sao,không như vậy sao đáng mặt đàn ông?
Dương Thần quyết định trong nháy mắt, nếu như Lâm Nhược Khê có phản kháng, mình cũng phải cắn răng chịu đựng, phải khiến nàng hàng phục, dù sao thì tình cảm cũng đã dần dần tốt lên, cuộc sống sau này có thể bớt kiêu ngạo đi.
Kết quả là, bóng Dương Thần chợt lóe lên, trực tiếp đứng nép vào một bên cửa, lằng lặng chờ Lâm Nhược Khê mở cửa tiến vào, ôm cô một cái nóng bỏng.
Tiếng bước chân tới gần hơn, tim Dương Thần cũng đập nhanh hơn, hắn đối với chuyện nam nữ đã thành thói quen, kinh nghiệm phong phú vô cùng, nhưng vừa nghĩ đến việc hôm nay không chừng có thể hoàn thành “hành động vĩ đại”, lại kích động như chàng thiếu niên với mối tình đầu.
- Răng rắc
Cửa rốt cục cũng bị mở ra.
Một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại từ bên ngoài bước vào, bàn tay sờ soạng công tắc đèn trên tường, là muốn mở đèn trong phòng lên.
Dương Thần cũng không cho Lâm Nhược Khê cơ hội, có những chuyện ở trong bóng tối thì dễ làm hơn rất nhiều.
Gần như là cái khoảnh khắc mà Lâm Nhược Khê muốn bật đèn lên, Dương Thần liền phi người qua, lách tới phía sau của Lâm Nhược Khê, hai cánh tay giống như hai sợi dây quấn quanh người, ôm chặt lấy ngực và bụng của Lâm Nhược Khê.
- Tiểu Nhược Khê yêu dấu, em đã về rồi à,
Dương Thần áp sát vào tai Lâm Nhược Khê, vui vẻ nói.
Thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê ở bên Dương Thần run lên kịch liệt trong khoảnh khắc đó, hiển nhiên là kinh ngạc, đôi tay của Dương Thần, đột nhiên ôm vào ngực và bụng của mình từ phía sau, cơ thể của Lâm Nhược Khê cứng nhắc, không dám cử động.
Dương Thần hưởng thụ cánh tay trái đang cọ cọ vào ngực của Lâm Nhược Khê, có chút bất ngờ nói:
- Ái chà, Nhược Khê bảo bối, ngực của em nhìn vậy mà không to lắm nhá, nhưng rất mềm mại, rất thoải mái...
Vừa nói xong, Dương Thần khịt khịt mũi, nhíu mày nói:
- Nhưng mà...em xịt nước hoa gì vậy? Sao không giống lắm với mùi nước hoa trước của em nhỉ? Ồ, nhưng mà không sao, cũng rất dễ chịu, có mùi hoa lan, dìu dịu...
Dương Thần lách qua vai Lâm Nhược Khê, tiến đến cái má mịn màng của cô, đến cái tai nhạy cảm của người phụ nữ thơm một cái, chạm đến làn da lành lạnh ngọc ngà, khiến cho Dương Thần cảm thấy hơi nóng bốc lên bừng bừng.
Lâm Nhược Khê ở trong lòng Dương Thần, hoàn toàn mềm yếu, nhưng vẫn run rẩy...
Đang lúc Dương Thần nghĩ đến bước tiếp theo, xoa nắn cho đến khi ngực Lâm Nhược Khê mềm ra, một tiếng khóc nức nở vọng lên.
- Dương... Dương đại ca...đừng...đừng làm như vậy...em là Tuệ...Tuệ Lâm...
Lúc “Lâm Nhược Khê” ở trong lòng buồn rầu, khóc nức nở, nói ra những câu này, đến lượt Dương Thần hoàn toàn cứng đơ.
- Tuệ Lâm?
Dương Thần buông hai tay ôm Tuệ Lâm ra thật mạnh, nghiêng mình sang một bên.
Tuệ Lâm không được Dương Thần ôm nữa, toàn thân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã, cũng may vịn vào được khung cửa, một tay ôm ngực, thở phì phò.
Dương Thần không nói được đến câu thứ hai bước lên phía trước bật đèn lên, khiến cho căn phòng sáng bừng lên.
Nhìn kĩ, quả thật là Tuệ Lâm lấy đâu ra Lâm Nhược Khê?
Lúc đó Tuệ Lâm chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông màu trắng, dáng người tương đối mềm mại lả lướt trong cái váy rộng thùng thình hạ lưu kia hoàn toàn khác biệt với mỹ cảm của Lâm Nhược Khê.
Sớm đã dọa cho cô bé đáng thương này một trận rồi, hai má đỏ bừng, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy nét xuân, xấu hổ không dám nhìn Dương Thần lấy một cái.
Dương Thần xấu hổ vô cùng nhìn Tuệ Lâm, lại nhìn bàn tay trái của mình, vừa rồi, bản thân mình còn sờ thấy mềm mại không ngờ lại là Tuệ Lâm?
Thảo nào nhỏ là đúng, hơn nữa ngửi thấy mùi hương và cả căn phòng mùi hương trên cơ thể Lâm Nhược Khê căn bản không giống như vậy.
Não mình hôm nay làm sao vậy, khác biệt rõ ràng như vậy mà cũng không phán đoán ra.
Nhìn thấy Tuệ Lâm đang vô cùng xấu hổ thẹn thùng, Dương Thần chỉ muốn chết luôn đi cho xong.
Lúc trước còn tìm đủ mọi cách nói với Vân Miểu sư thái sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Tuệ Lâm, cũng đứng trước mặt Tuệ Lâm nói coi cô ấy như em gái, nhưng thật không ngờ, hôm nay ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, đáng chết nhất là---- hôn cũng hôn rồi.
Mặc dù chỉ là nhầm đối tượng, nhưng chuyện này có thể tùy tiện cho qua như vậy sao?
Hai người đều trầm mặc hồi lâu, Dương Thần thực sự không chịu được, hỏi:
- Cái đó...Tuệ Lâm à, em đừng khóc, để mọi chuyện được giải quyết đi..làm sao...làm sao mà em lại ở trong phòng này được?
Tuệ Lâm cắn môi, mặt vẫn đỏ bừng bừng, cúi đầu xuống, giọng yếu ớt nói:
- Chị đến phòng lấy đĩa DVD phim truyền hình Hàn Quốc, đến phòng của em muốn cùng em...nói tối nay ngủ ở chỗ em để cùng nói chuyện về phim tình cảm, chị ấy cũng muốn tắm luôn ở phòng em, bảo em về lấy giúp bộ quần áo ngủ mang sang đấy...
Dương Thần không nói được câu nào, nhìn vào trong phòng của Lâm Nhược Khê, cũng không biết có phải là do để được nghỉ ngơi thoải mái, trong phòng của Lâm Nhược Khê quả nhiên không có TV và đầu đĩa DVD.
Ngày trước phòng của Tuệ Lâm là phòng dành cho khách, mọi thứ đều đầy đủ, Lâm Nhược Khê qua bên đó xem là chuyện rất bình thường.
- Muộn như vậy rồi, hai người còn muốn xem phim Hàn?
Dương Thần cười đau khổ.
Tuệ Lâm dẩu dẩu cái miệng nhỏ nhắn,
- Chị đi mua riêng DVD, chính là để buổi tối sau khi xem xong trên TV rồi thì, bọn em có thể tiếp tục xem...
Dương Thần thầm chửi cái đài truyền hình chết tiệt, các người có thể phát sóng nhanh một chút phát hết luôn đi được không? Khiến cho người phụ nữ của tôi không chịu được nữa, bắt đầu tự mua đĩa đi xem rồi đấy.
Còn nữa, bộ phim Hàn đó hay đến như vậy sao? Thế nên khiến cho Lâm Nhược Khê đến việc mang áo ngủ đi cũng quên?
Tuy nhiên đây không phải là vấn đề chính, chủ yếu là mình nên giải thích với Tuệ Lâm như thế nào đây, hết thảy những chuyện mình làm đều là chuyện “ngu xuẩn”.
- Tuệ Lâm à, em đừng giận, anh vừa rồi là...
- Em biết rồi,
Tuệ Lâm không để Dương Thần nói hết câu, mở miệng nói,
- Em biết là anh nhầm em với chị, em...em không sao cả.
Dương Thần nghe Tuệ Lâm nói, trong lòng càng thêm băn khoăn, nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, không thể nói là coi như không xảy ra chuyện gì được, như vậy mình khác gì là tên lưu manh chứ?
- Không thì như vậy,
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Tuệ Lâm, em...hai tay anh, mắng chửi anh vài câu “lưu manh” “khốn nạn” hay những câu tương tự như thế, có như vậy, coi như anh đã là chuyện không tốt đối với em, sau đó bị em đánh.
Tuệ Lâm tim vẫn còn đập thình thịch, xấu hổ và thẹn thùng không để đâu cho hết, nghe ý kiến của Dương Thần, thực sự không nhịn được bật cười khanh khách, liếc mắt nhìn Dương Thần oán trách,
- Anh, cái ý nghĩ vớ vẩn của anh, em sao có thể làm như vậy được, em thực sự không có ý trách anh đâu, anh không cố ý mà....hì hì....
Không phải cố ý thì mới thấy khó chịu.
Dương Thần gào thét trong lòng, sao mình lại xui xẻo như vậy, không dễ dàng gì mới lấy hết dũng khí nửa đêm nửa hôm đến ăn vụng, vợ thì không đụng đến được, lại sờ phải cô em vợ. Nhưng chuyện khiến Dương Thần bực bội còn chưa hết, coi như lúc nói chuyện với Tuệ Lâm, Lâm Nhược Khê ở trong phòng đợi một lúc lâu không thấy Tuệ Lâm trở về cũng chẳng mảy may gì, chỉ coi như Tuệ Lâm không tìm thấy chỗ cô để đồ ngủ, cũng chỉ là vấn đề nhỏ, tạm ngừng không chiếu nữa, cuối cùng khó khăn lắm mới tự mình rời khỏi cái ti vi, đi về phòng ngủ của mình.
Tiếng bước chân của Lâm Nhược Khê trở về phòng, Dương Thần và Tuệ Lâm đều tận tai nghe thấy, nhưng đồng thời lại cũng chẳng có cách nào.
Dương Thần không ngờ là vì việc này, lại phải phá cửa sổ thủy tinh nhảy xuống, nhưng trong phòng của Lâm Nhược Khê đến chỗ che còn không có, chỗ chốn lại càng không.
Kết quả là, khi Lâm Nhược Khê bước đến cửa phòng, giương mắt nhìn, thấy sắc mặt cổ quái của Dương Thần và sắc mặt kinh ngạc, đỏ bừng của Tuệ Lâm.
Lúc đầu Lâm Nhược Khê thấy có hơi chút mơ hồ, nhưng khi nhìn thấy thần sắc không bình thường của Tuệ Lâm, đã cảm thấy có cái gì đó khác lạ.
- Sao anh lại ở đây?
Lâm Nhược Khê nhíu mày hỏi Dương Thần.
Dương Thần muốn giải thích, nhưng trong đầu không nghĩ ra được lí do để giải thích. Chính mình không nghĩ ra được bất cứ lí do gì để đến phòng Lâm Nhược Khê mà.
Quả nhiên, Lâm Nhược Khê cũng không trông mong gì vào sự giải thích của Dương Thần, đôi mắt mùa thu đẹp tuyệt vời ấy dần dần biến thành một cái hồ lạnh giá, nhìn Dương Thần đến độ da đầu run lên, xương cốt phát lạnh.
- Sao, không giải thích được à?
Lâm Nhược Khê cười nhạt hỏi.
Dương Thần nín nhịn hồi lâu, ngượng ngùng cười nói:
- Vợ chồng mà, ha ha, ông xã chỉ muốn xem em ngủ như nào, vậy không có gì là quá đáng.
Lâm Nhược Khê dường như đã sớm biết Dương Thần sẽ lấy quan hệ vợ chồng ra giải thích, lại hỏi:
- Vậy còn Tuệ Lâm thì sao? Anh đừng nói với em, anh vừa nhìn một cái, tai của Tuệ Lâm đã đỏ tưng bừng thế kia.
Đầu óc của Tuệ Lâm đều chôn vào bên trong ngực rồi, nhẹ nhàng bước đến phía sau của Lâm Nhược Khê, không dám nói nửa lời.
Dương Thần gãi gãi đầu, thực tế không biết giải thích như thế nào, hắn cũng chẳng phải loại người cái gì cũng chịu trách nhiệm, nhưng lại được cái to gan, nói lớn:
- Nói thật cho em biết, chồng em vốn dĩ đêm nay muốn cho em “bá vương dương cung”, nhưng kết quả là cái “cung” này không có ở đây, sau đó không cẩn thận lại nhầm “nỏ” thành cung nhưng em yên tâm, anh vẫn chưa “phóng tiễn”, vì vậy “nỏ” vẫn là “nỏ”, “ cung” em đừng có giận nhá.
Lời này nếu là người khác nghe thấy, chắc chắn là không hiểu gì.
Nhưng Lâm Nhược Khê vốn là một người phụ nữ thông minh sắc sảo, lại kết hợp với biểu hiện của Tuệ Lâm và vẻ mặt của Dương Thần, làm gì có chuyện không nghĩ ra được là chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn dáng vẻ lưu manh vô lại của Dương Thần, có đánh chửi cũng không đáng, Lâm Nhược Khê rất giận dữ.
Bá vương thượng cung? Tên này chỉ biết nghĩ đến những chuyện không đàng hoàng như vậy sao?
Mấy ngày hôm nay mình đã chủ động thể hiện thiện ý rõ ràng như vậy, lẽ nào hắn không thể dùng những biện pháp quang minh lỗi lạc hơn một chút để thể hiện tình cảm với mình sao?
Đâu ra ông chồng canh ba nửa đêm lén lén lút lút vào giường ngủ của vợ, lại còn muốn cứng rắn?
Trên thực tế, Lâm Nhược Khê cũng nghĩ là tình ngay lí gian, nhưng cô lại không thừa nhận rằng chính mình đã tạo áp lực cho Dương Thần.
Kết hôn nửa năm trời, vẫn luôn là những lời nói lạnh nhạt, hoàn toàn không cho Dương Thần một cơ hội gần gũi, Dương Thần nào dám đối mặt với cái mặt sắc sảo này.
Kết quả là, kiếm đi nét bút nghiêng, biến thành một lối suy nghĩ nhất quán cho Dương Thần, trước tiên sẽ không bao giờ nghĩ Lâm Nhược Khê sẽ đáp ứng ngay việc chăn gối đối với mình.
Đáng chết chính là, kế hoạch này của Dương Thần vì sự xuất hiện của Tuệ Lâm nên hoàn toàn thay đổi.
Lâm Nhược Khê đã khiến cho chính em gái của mình, nếu như hôm nay em mình với chồng mình nảy sinh quan hệ mờ ám nào, thì Lâm Nhược Khê sao có thể không tức giận được chứ.
- Anh đi ra ngoài... sau này không được vào phòng của tôi nữa.
Lâm Nhược Khê cố kiềm chế lửa giận, mặt lạnh băng không chút biểu cảm nói.
Dương Thần nghe thấy Lâm Nhược Khê thực sự tức giận, hơn nữa còn vô cùng nghiêm trọng, hối hận sao mình lại ăn nói “thô lỗ” như vậy, cho dù thực tế đấy có là suy nghĩ thật của mình đi chăng nữa, thì cũng nên nói uyển chuyển hơn một chút mà.
- Nhược Khê à...
- Ra ngoài!
Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn Dương Thần, tức giận đến đôi vai run rẩy.
Dương Thần bất đắc dĩ, biết chỉ có đợi qua vài ngày đợi cô ấy bớt giận rồi mới có thể nói chuyện được, không thì sẽ như lấp lỗ châu mai không có hiệu quả gì.
Dương Thần ỉu xìu đi về phòng của mình, chỉ còn lại Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm đứng ở cửa, hai người phụ nữ đều trầm mặc một hồi không nói với nhau câu gì.
Cuối cùng, Tuệ Lâm nói yếu ớt: Chị... rất xin lỗi...
Tuệ Lâm chớp chớp mắt,
- Không cần phải như vậy, chị biết chuyện này không phải là lỗi của em.
- Thực ra...
- Được rồi, không cần phải giải thích, chị thực sự không trách em, chị hơi mệt, muốn đi nghỉ sớm, em cũng đi ngủ đi,
Lâm Nhược Khê nói xong, lập tức đi đến giường của mình, bắt đầu trải chăn ra.
Tuệ Lâm ngạc nhiên, muốn hỏi Lâm Nhược Khê còn muốn xem phim nữa hay không, nhưng nghĩ lại, đương nhiên là không có tâm trạng để xem rồi.
Trong lòng cảm thấy cuộn lên sự chua xót phức tạp, Tuệ Lâm chỉ nói được một câu: - Chị ngủ ngon, - Rồi đành lặng lẽ về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Nhược Khê đợi Tuệ Lâm đi, cả người không còn chút sức lực nào ngã bổ xuống giường, ánh mắt ngây dại nhìn trần nhà, lẩm bẩm:
- Lâm Nhược Khê...đến tao cũng bắt đầu chán ghét mày rồi đấy...