Gần đến lúc ăn trưa, Dương Thần đúng giờ về đến nhà, trên mặt đã không còn vẻ nghiêm trọng, dường như rất thoải mái, nghiễm nhiên đã điều chỉnh lại cảm xúc của hắn.
Nhìn thấy Viên Dã và Ðýờng Đường còn ngồi ở bàn ăn, Dương Thần nhìn cặp tình nhân trẻ cười khẩy.
- Bảo các người ở lại ăn cơm là ở lại thật à, chỉ là khách sáo với các ngươi mà các nguơi tưởng thật sao?
Đường Đường càm giác Dương Thần lại khôi phục dáng vẻ tản mạn thường ngày.
- Nghe chị dâu nói thì đây là nhà chị ấy có phải nhà chú đâu, chính chú mới là ăn cơm nhão đấy.
Dương Thần toát cả mồ hôi lạnh, nhìn Lâm Nhược Khê đang dọn thức ăn từ bếp lên một cách uất ức.
- Bà xã à, em không thể việc gì cũng nói ra, ở nhà này tôi chẳng có quyền gì cả sao.
Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần bình an trở về, lại còn pha trò, lòng như trút được gánh nặng, nên chẳng để ý đến hắn, quay người trở về bếp tiếp tục dọn thức ăn.
- Đấy chú xem, chị dâu đâu có thèm để ý đến chú đâu.
Đường Đường lè lưỡi nói với Dương Thần.
Dương Thần lại thêm một trận đau khổ, quyền lợi làm chồng của hắn “cao” quá đi.
Mọi người ngồi xuống ăn cơm, không khí đã hòa hợp hơn, vú Vương dường như vui vẻ hơn mọi lần, đặc biệt khi nghe Viên Dã và Đường Đường gọi Lâm Nhược Khê là chị dâu, hai mắt của vú Vương tít cả lại như trăng lưỡi liềm.
- Đại ca, em có một thỉnh cầu.
Viên Dã đột nhiên nói với Dương Thần.
Dương Thần đang mở miệng và cơm ăn, vội ngậm lại gật gật đầu bảo cậu ta nói.
- Có thể dạy võ công cho em không ạ?
Dương Thần vốn định phun miếng cơm ra biểu hiện sự kinh ngạc của bản thân, nhưng đúng khoảnh khắc vừa chớm ấy thì bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Lâm Nhược Khê, lập tức nghẹn cứng cổ.
- Sặc … Tôi nói, cậu tốt hơn hết là chơi game điện tử của cậu đi, đánh nhau không thích hợp với cậu.
Dương Thần bảo:
- Nếu cậu muốn giải quyết mấy tên lưu manh, côn đồ nhãi nhép thì trực tiếp học đánh đấm gì đó là đủ rối, tôi sẽ không dạy công phu cho cậu đâu.
- Nhưng anh biết kungfu mà, người vừa nãy lợi hại thế kia mà còn bảo là đánh không lại anh, em muốn theo học anh, chẳng phải là lợi hại nhất sao?
Viên Dã đầy phấn khích bảo.
Dương Thần buông bát đũa, mặt nghiêm nghị nhìn Viên Dã.
- Tôi không biết kungfu.
- Đại ca, đừng đùa mà, tất cả mọi người đều thấy cả rồi.
Viên Dã cứ nghĩ là Dương Thần không muốn dạy.
- Tôi không biết kungfu, nhưng tôi biết giết người, cậu muốn học giết người sao?
Dương Thần hỏi.
Viên Dã sửng sốt, không chỉ thế mà bốn người phụ nữ có mặt ở bàn ăn đều ngừng động tác, Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần oán trách, lời đó dọa Viên Dã ngơ cả người.
Viên Dã sắc mặt đau khổ, rốt cuộc cũng lắc lắc đầu.
- Thế thôi vậy, em nghĩ là em không chịu nổi.
- Cậu đừng nghĩ là tôi nhỏ mọn, chẳng có gì nhỏ mọn cả, nhưng một khi tôi đã ra tay dạy dỗ thì chí ít huấn luyện cho trình độ bộ đội đặc chủng, cậu thì không xứng, cũng không có căn bản, nên tốt nhất là học cái khác.
Dương Thần bảo.
Trên thực tế, Dương Thần còn có môn nội công “Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh” có thể dạy, nhưng Tống Thiên Hành không nói đến việc có thể hay không thể truyền dạy cho người khác, nên để bày tỏ lòng thành kính với ân sư đã khuất, Dương Thần không dễ gì truyền dạy cho người khác kungfu này.
Huống chi, môn kungfu này bản thân hắn thể chất đặc biệt mới luyện được thuần thục như vậy, người bình thường mà luyện được đến tầng thứ nhất cũng rất gian nan phi thường.
Viên Dã cũng chẳng bận tâm, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng vẫn không đến nỗi giận dỗi Dương Thần cho rằng hắn giữ riêng cho bản thân, sau đó lại thoải mái tán gẫu.
Lúc gần ăn xong, Đường Đường đột nhiên đề nghị.
- Chị dâu, chú, buổi chiều chúng ta đi ra ngoài hát karaoke được không? Dù sao thì mọi người đều đang nghỉ phép, cùng nhau đi chơi đi.
- Karaoke?
Lâm Nhược Khê nhíu nhíu chân mày.
- Tôi chưa từng đi.
- Không phải …
Vẻ mặt Đường Đường khiếp sợ, như thể nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh.
- Sao Chủ tịch một công ty lớn như chị dâu lại chưa từng đi hát karaoke nhỉ?
Sắc mặt Lâm Nhược Khê có chút ửng hồng, gật gật đầu.
Dương Thần chẳng cảm thấy kỳ quái, cảm thấy đề nghị của Đường Đường có lẽ là một phương pháp tốt giúp quan hệ của hắn và Lâm Nhược Khê thêm thân thiết, nên đồng ý đáp:
- Đi, lát nghỉ ngơi xong rồi đi.
- Nhà họ Viên chúng tôi có một quán karaoke trang hoàng và cơ sở vật chất cũng không tồi, đến lúc đó em sẽ dẫn đại ca và chị dâu đi, tiện làm luôn thẻ bạch kim, lần sau đi miễn phí.
Viên Dã cười nói:
- Không có ý gì đâu ạ, chỉ là thể hiện sự kính trọng với trưởng bối thôi.
Dương Thần hừ hừ đáp:
- Càng gọi càng thấy già.
Lâm Nhược Khê nghe Dương Thần đồng ý, trong lòng kỳ thực có chút thích thú, quay sang nói với Tuệ Lâm:
- Em gái cũng đi nhé.
Tuệ Lâm nãy giờ tâm trạng có chút u buồn, đột nhiên nghe Lâm Nhược Khê mời mình củng tham gia, thiếu chút không cầm chắc bát cơm.
- Em cũng có thể đi à?
- Đương nhiên, đều là người trong nhà đi với nhau, em cũng là người thân của mọi người mà?
Lâm Nhược Khê nói.
Tuệ Lâm trong lòng có chút chua xót, cô không xác định được Lâm Nhược Khê có phải là đoán được mối quan hệ của cô hay chưa, nhưng từ “người thân” của Lâm Nhược Khê khiến cho cô cảm thấy tội lỗi.
Bản thân luôn luôn lừa dối cô ấy, tuy rằng không phải ác ý, nhưng đứng ở lập trường cô ấy, có thể bao dung với bản thân cô như vậy, khiến cho Tuệ Lâm thẹn đỏ mặt.
- Dạ, vâng.
Tuệ Lâm đáp lời, cô biết tính cách Lâm Nhược Khê luôn cần có người bên cạnh, tuy rằng cô cũng chưa đi hát karaoke lần nào.
Cơm nước xong, sau khi nghỉ ngơi một chút, Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm đều mặc áo khoác vào, mọi người liền đi ra cửa.
Xe của Lâm Nhược Khê vẫn đang đổi lốp xe, nên dùng xe của Dương Thần, đi theo chiếc R8 của Viên Dã, thẳng tiến quán karaoke “Viên Mộng” của nhà họ Viên.
Trên xe, Dương Thần vừa lái xe vừa nói với Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh:
- Bà xã, em có biết lúc nãy anh vừa đi đâu không?
Lâm Nhược Khê liếc Dương Thần đáp:
- Tôi không muốn biết.
Dương Thần đập đập miệng hắn.
- Ai, chẳng phối hợp tí nào … Anh đi tìm Trinh Tú.
- Trinh Tú?
Lâm Nhược Khê lúc này mới thấy có chút hứng thú.
- Cô ấy dạo này thế nào?
Dương Thần gật đầu.
- Lần trước anh bảo cô ấy báo danh học lại, chuẩn bị mùa hè năm nay thi đại học, hôm nay lúc anh đến thăm, phòng của cô bé để đầy sách, xem ra là thật rồi.
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần hài lòng.
- Nói chung là làm được việc tốt.
Dương Thần có chút bực mình, bản thân hắn làm chuyện xấu khi nào chứ?
Tuệ Lâm không biết Trinh Tú là ai, nhưng nét mặt đau khổ của Dương Thần cảm thấy có chút khá thú vị.
Lúc năm người bọn họ đến quán karaoke, Giám đốc của Viên Mộng chạy như bay ra nghênh tiếp, Viên Dã gọi điện bảo với ông ta, không ngờ là đại thiếu gia và Chủ tịch Quốc tế Ngọc Lôi đến chơi, ông ta như bắt được vàng, lập tức dọn sạch sẽ phòng hát lớn nhất, còn chọn hai nhân viên phục vụ nhìn được nhất cùng ra đón tiếp.
- Đại thiếu gia, cậu rảnh rỗi đến chơi?
Lão giám đốc cười nói nịnh nọt.
Viên Dã chỉ Dương Thần và Lâm Nhược Khê đứng cạnh bên.
- Hôm nay đại ca, chị dâu tôi vừa lúc không có việc gì nên đến chơi, Giám đốc đừng làm những chuyện vô vị như thế nữa, tiếp tục làm việc đi, chúng tôi đều là người không phiền toái.
Lão giám đốc len lén liếc trộm Lâm Nhược Khê, lập tức nhận ra đó chính là Chủ tịch Ngọc Lôi nổi danh thấy người không thấy bóng, hơi hơi hoảng hốt, vội gật đầu đáp lễ.
Bước vào căn phòng xa hoa đặc biệt lớn được chuẩn bị tỉ mỉ, bao nhiêu dĩa trái cây, điểm tâm và đồ uống đã được bày trên bàn.
Dưới sự dẫn dắt của phần tử nhảy nhót sôi nổi Đường Đường, không khí lập tức nóng lên, Đường Đường cầm micro hát trước bài hát sôi động khuấy động bốn phía, theo sát và túm lấy Viên Dã hát cùng bài tình ca.
Viên Dã hát có chút lạc điệu, nhưng dù sao nghe vẫn lọt tai, hai người cùng hát bài 《có đôi khi yêu 》xem chừng cũng có đúng mẫu, thoải mái tự nhiên.
Sau khi liên tục hát hết hai bài, Dương Thần và Tuệ Lâm vỗ vỗ tay cổ vũ, Lâm Nhược Khê thì sắc mặt có chút hơi không tự nhiên, dường như nhìn thấy việc gì đó khiến cô có phần lo lắng.
- Chú hát một bài đi?
Đường Đường giao micro cho Dương Thần.
Dương Thần nhận lấy micro để trước mặt Lâm Nhược Khê.
- Ưu tiên phụ nữ.
Lâm Nhược Khê vội vàng trả micro lại cho Dương Thần.
- Anh hát trước, ai cần anh nhường chứ?
Dương Thần bất đắc dĩ cầm micro lên, nói với Viên Dã.
- Tiểu tử, giúp anh chọn bài nào.
- Chọn bài gì đây?
Viên Dã hỏi.
- Chọn bài cậu biết, cảm thấy hay, tuỳ bài gì cũng được.
Dương Thần đáp.
Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh hoài nghi nhìn hắn.
- Anh đừng có ba hoa khoác lác nữa, ngộ nhỡ anh không hát được thì sao?
- Ha ha, những bài tên tiểu tử này biết, khẳng định tôi đều có thể hát.
Dương Thần đắc ý bảo.
Viên Dã có chút không tin, nghĩ một lúc rồi rút ra một bài tương đối mới《RollingIntheDeep》, tác phẩm làm nổi danh ca sỹ Adele đạt giải Grammy ca khúc thịnh hành nhất, vì âm sắc độc đáo, nhiều người muốn hát lại nhưng rất khó có cảm xúc gì.
Tuệ Lâm thì lại cảm thấy vui thích, người thích âm nhạc như cô cảm thấy mọi vật trong quán karaoke khiến cô rất hứng thú, thấy Dương Thần muốn hát, trong lòng chờ mong.
Dương Thần bám theo giai điệu, mở miệng là hát lên luôn, giọng hơi khàn khàn thật ra lại phù hợp với ca khúc này:
"There ampsa fire start
Reagafever pit dit sbring ihedark
...
Could have haditall Rolling in the deep.
You had my heart inside of your hand..."
Tiếng ca có sức bật, thản nhiên nhưng lại hàm súc khiến cả phòng đều tràn ngập một loại tình cảm phóng khoáng, Dương Thần còn dùng tiếng Anh của người Mỹ một cách thuần thục.
Viên Dã và Đường Đường nghe đến mê mẩn cả người, Tuệ Lâm lại có vẻ vui mừng ngạc nhiên, chỉ có Lâm Nhược Khê sắc mặt thêm lo lắng, hai tay cuộn thành nắm đấm, run lên nhè nhẹ.
Đợi Dương Thần hát xong bài hát, cười hì hì rồi lại đưa micro trước mặt Lâm Nhược Khê.
- Bà xã, đến em rồi đó.
Lâm Nhược Khê vừa thấy liền vội vàng chuyển micro đến trước mặt Tuệ Lâm bảo:
- Em gái, em hát trước đi.
- A?
Tuệ Lâm chớp chớp mắt, tuy rằng cô có muốn hát, nhưng không nghĩ là Lâm Nhược Khê lại nhường thêm lần nữa.