Trở về Tổng công ty quốc tế Ngọc Lôi, Dương Thần đi thang máy vào ban quan hệ xã hội ở phòng làm việc lớn. Vì là buổi chiều, không ít nhóm quan hệ xã hội đều đã nghỉ, phòng làm việc im hơi lặng tiếng.
Dương Thần bước chân chậm rãi đến cửa phòng làm việc của trưởng ban Lưu Minh, kéo cửa ra, cửa không khóa. Thế là bèn nghiêng mình đi vào, tiện tay khóa luôn cửa.
Đang ngồi trên ghế, chăm chú duyệt tài liệu. Thật là khó để có thể rời mắt khỏi Lưu Minh Ngọc, kính sát tròng cận thị màu đen, mũi khá cao và đẹp, đôi mắt có thần sắc, hiện ra một thứ mê người biết tính mỹ, đặc biệt là đôi mắt màu đen cùng với làn da trắng muốt tươi sáng như tuyết, càng thu hút ánh nhìn hơn.
Lưu Minh thấy đột nhiên Dương Thần xông vào phòng làm việc, kinh ngạc há hốc cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt toát ra vẻ đáng yêu khó tả.
Dương Thần đi đến phía sau Lưu Minh Ngọc, hai tay vòng ôm vào cổ trắng bóc của Lưu Minh Ngọc, làn da trắng để lộ ra đỏ lên một ngấn.
Lưu Minh Ngọc muốn dứt ra, song lại có chút luyến tiếc, nhưng đang là ban ngày, lại ở trong phòng làm việc của chính mình. Người đàn ông cả trăm cân giống như một tòa tháp nhanh chóng chụp xuống, trên người Lưu Minh Ngọc có gánh nặng, trong lòng rất căng thẳng, nhịp thở gấp rút, ánh mắt tránh né.
- Sao không nói gì?
Dương Thần kề sát vào tai Lưu Minh Ngọc hỏi.
Lưu Minh Ngọc nhấp môi:
- Nói rồi, thì anh sẽ buông tha em sao?
- Tất nhiên là không rồi.
Dương Thần dứt khoát
- Anh đến đây, là muốn làm chuyện này sao?
Lưu Minh Ngọc lầm bầm nói.
Dương Thần cười có chút dục vọng nếu trước mặt có gương Dương Thần chắc sẽ tự thấy chính mình ngượng ngùng, hôn lên khuôn mặt Lưu Minh Ngọc một cái, Dương Thần buông cổ Lưu Minh Ngọc ra.
Lấy thẻ SD từ trong túi áo ra, Dương Thần cắm vào máy tính của Lưu Minh Ngọc.
- Mở video văn kiện bên trong ra xem đi.
Dương Thần nói.
Lưu Minh Ngọc có phần không hiểu, nhưng tôn trọng ý của Dương Thần, sau khi mở văn kiện ra xem, xem video văn kiện bên trong đó.
Chỉ trong thời gian ba giây, hai má của Lưu Minh Ngọc ửng hồng như trái cây chín, kiều diễm ướt át.
Trên màn hình máy tính, thân thể của đàn ông và đàn bà quyện lấy nhau, qiao quấn cùng một chỗ, làm những động tác bất chính, âm thanh du đãng, thật ra Lưu Minh Ngọc có thể tưởng tượng ra.
- Bọn họ là…
- Khách gặp buổi trưa, muốn để anh biểu diễn trò này, em thấy có vui không.
Dương Thần vừa nói vừa cười.
Lưu Minh Ngọc quay mặt sang nhìn Dương thần mặt dở khóc dở cười.
- Là do anh sao, đừng tưởng là em không biết, lúc trước bộ trưởng cũng là bị anh chơi xấu sau lưng nên mới từ chức.
Dương Thần nhớ lại ngày cứu Lưu Minh Ngọc hôm đó, bộ trưởng Mã và hắn có nói vài chuyện, giật mình tưởng như chỉ mới hôm qua. Không ngờ đã được mấy tháng rồi, Lưu Minh Ngọc đã trở thành tình nhân của mình. Người mà bộ trưởng Mã phải hao tổn tâm sức để theo đuổi, cuối cùng lại thuộc về mình.
Lưu Minh Ngọc tắt video, lấy thẻ SD ra đưa cho Dương Thần
- Em xem xong rồi, anh tự cất đi nhé, em còn phải làm việc, anh đi được rồi.
Một bàn tay của Dương Thần đột nhiên đặt lên ngực Lưu Minh Ngọc, ra sức nhào nặn, làm cho từng thớ thịt rung lên.
Lưu Minh Ngọc rên khẽ lên một tiếng, đôi mắt quyến rũ quay đầu lại nhìn Dương Thần:
- Anh làm gì thế…đây là văn phòng đấy…
Tuy đã sớm biết Dương Thần bật video này là đã có hàm ý. Nhưng Lưu Minh Ngọc cũng không dám nghĩ rằng có thể xảy ra việc động trời này trong phòng.
Hơi thở của Dương Thần bắt đầu trở nên nặng nhọc, kề sát môi vào tai Lưu Minh Ngọc:
- Trưa nay nhìn thấy chuyện đó diễn ra, lại uống một chút đồ không nên uống, nếu bây giờ em đuổi anh đi, anh thà chết còn hơn.
Lưu Minh Ngọc giận dỗi chạm vào mặt Dương Thần
- Vì muốn giải quyết nên mới đến tìm em sao? Em là đồ chơi của anh đấy à?
Dương Thần tức giận thẳng thừng nhìn Lưu Minh Ngọc, cười ngại:
- Sao có thể chứ, chỉ là lâu ngày không được gần gũi với tiểu Ngọc nên nhớ mà.
- Nói xạo, anh nghĩ rằng em sẽ tin anh sao? Nhớ em tại sao lại không gọi điện cho em. Hôm nay anh đừng có tưởng bở. Dù sao tình nhân của anh cũng đâu chỉ có mình em, anh muốn giải quyết thì đi mà tìm người khác, em phải làm việc, anh đi ra ngoài đi!
Lưu Minh Ngọc nói như thuộc lòng.
Dương Thần quét mắt từ trên xuống dưới bộ đồng phục màu đen của Lưu Minh Ngọc, trước ngực lồ lộ ra áo lót màu trắng sữa bên trong, khuy áo bao vây lấy hai luồng cao ngất, lại có chút chặt, khiến khe hở ở giữa mở ra một chút, chỗ khe hở lại có vài tia màu tím, nịt ngực vi ô lét thật khiến cho người ta mê mẩn.
Cho dù đằng trước chỉ là kích thích, hiện tại trước mặt bị người đẹp hấp dẫn,
Dương Thần cũng không thể khống chế bản thân hormon trong người như điên loạn.
- Tiểu ngọc, áo lót màu trắng bên trong của em mua ở đâu vậy? Cái này đẹp quá, hơi chật cũng tốt.
Dương Thần liếm môi nói.
Nói đến quần áo của mình, Lưu Minh Ngọc không vội đẩy Dương Thần ra ngoài
- Chỉ là một cái cũ thôi, mặc rất thoải mái nên em vẫn dùng, cững chẳng phải đồ hiệu gì tốt cả nhưng thật ra nó được làm bằng nhung dương.
Dương Thần tấm tắc khen:
- Chiếc áo này rất hợp với em, điều được nhất là làm cho người ta nảy sinh những ý nghĩ trong đầu.
- Ý nghĩ trong đầu gì chứ?
Lưu Minh Ngọc không kìm được nữa hỏi, trong lòng nghĩ có phải tên đáng ghét kia đang khen mình xinh đẹp.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Vừa thấy chiếc áo này của em, anh đã muốn xé toạc ngay chiếc cúc ở giữa ra rồi…
Vẻ mặt chờ đợi của Lưu Minh Ngọc biến thành vẻ mặt ngại ngùng, tay Dương
Thần lần mò ngực, liền bị mắng:
- Đồ vô lại này, đã nói đây là phòng làm việc đừng quấy rầy người ta nữa! ra
ngoài, ra ngoài mau!
Không cần biết Lưu Minh Ngọc đứng dậy đẩy Dương Thần ra, Dương Thần ôm
chặt eo nhỏ nhắn của Lưu Minh Ngọc rồi ghì cổ xuống, ôm toàn bộ thân thể mềm mại ấy lên, hai tay kéo ra, một tay bên trên, một tay bên dưới, tay trái xoa bụng Lưu Minh Ngọc, tay phải hướng lên trên nắm trọn tuyết lê nở nang.
- Ôi…
Từng nanômét được vuốt ve, Lưu Minh Ngọc liền cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua. Cái nanh vuốt ma quỷ kia bắt đầu chà xát làm cho ngực cô đỏ ửng như màu của nho vậy.
- Anh…anh buông em ra…
Toàn thân không còn chút sức lực nào, giọng nói có phần van nài, nhưng kiểu van nài này chỉ như dầu thêm vào lửa.
Dương Thần do thám quá trời. Hôn lên đôi môi e ấp như cánh hoa của Lưu Minh Ngọc, hôn mấy lần, khẽ cười
nói:
- Cục cưng, giọng điệu của em, sao lại gấp rút thế.
- Anh…anh ức hiếp em.
Lưu Minh Ngọc thật sự ngượng ngùng không biết nói gì, giống như cô bé bị ức
hiếp nũng nịu nói.
Nhưng ngay sau đó Dương Thần làm một động tác làm cho cô không nói được
nữa.
Hạ bộ của Dương Thần nhô lên, Lưu Minh Ngọc cảm thấy có gì đó vướng víu ở
giữa hai chân mình, bên dưới chiếc váy công sở là chiếc tất da chân mỏng manh, cô cảm nhận được cái gì đó bóng loáng, trơn như đổ mỡ.
Dương Thần phát ra một tiếng rên khẽ, hưởng thụ, da thịt làm cho hắn cảm xúc vô cùng tuyệt vời. Lưu Minh Ngọc lại cảm thấy cái đồ vật gớm ghiếc của Dương Thần hừng hực như lửa đốt.
Đã thân mật với Dương Thần được hai lần, Lưu Minh Ngọc càng thấy đồ vật của người đàn ông kia thật dữ tợn, hùng dũng. Người phụ nữ xinh đẹp cận kề tuổi ba mươi. Đối với những người đàn ông loại này chính là lúc nhạy cảm và ham muốn tột độ. Lưu Minh Ngọc đã rất lâu rồi không gặp Dương Thần, tuy không nói ra, nhưng trong lòng cũng ấm ức lâu rồi, mắng không biết bao nhiêu lần kẻ phụ tình này.
Ban nãy có cự tuyệt Dương Thần cũng chỉ là hành động mập mờ, cũng chỉ là còn cảm thấy có chút lòng tự trọng.
Lúc này miệng mũi đều là mùi của người đàn ông quen thuộc. Lại cảm thấy ở bên dưới dục vọng trào dâng, Lưu Minh Ngọc thấy như cả thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực nào, phía dưới làm nàng cảm thấy vô cùng thẹn thùng, bên trong thấy thiêu thiếu…
Chính mình còn thấy xấu hổ… trong lòng Lưu Minh Ngọc nhắc thầm, nhưng lập tức nghĩ, chẳng để ý nữa! dù sao cũng làm người tình rồi, không phải hồ ly tinh sao. Chẳng phải tên vô lại này muốn mình không xấu hổ sao…
Nghĩ đến đây, Lưu Minh Ngọc chồm lên thật mạnh, 2 cánh tay vàng ngọc ôm lấy cổ Dương Thần, chủ động lên trước rồi hôn lại Dương Thần.
Hai lưỡi quyện vào nhau, mồ hôi và nước bọt nhão nhệ, Dương Thần cảm giác
được người đàn bà kia đang đã kiềm chế rất lâu rồi và hứng tình đến mức điên cuồng.
Không nhịn được nữa, hai tay vùng lên.
Sau khi vờn chơi trêu ghẹo mãi ở ngực Lưu Minh Ngọc, áo lót và áo khoác đều bị lột sạch, lộ ra chiếc nịt ngực màu vi ô lét đường vân hoa văn trắng, giày vò hai luồng trắng nõn nhẵn nhịu nhẹ nhàng run rẩy, hình như chính là lúc họ ham muốn tột độ.
Một bàn tay Dương Thần giữ chặt ở đằng sau, một bàn tay đỡ sau lưng Lưu Minh Ngọc, bắt đầu cởi khóa váy Lưu Minh Ngọc.
Đột nhiên, một bàn tay của Lưu Minh Ngọc giữ chặt bàn tay đang cởi khóa áo của mình, hai cánh hoa môi cũng giãy ra trong khi Dương Thần đang gặm cắn, cặp lông mày mềm như nước nhìn Dương Thần.
- Đừng bận tâm đến khóa váy, mặc váy lên…
Dương Thần ngạc nhiên, Lưu Minh Ngọc đột nhiên cười quyến rũ làm trán hắn toát mồ hôi hột.
Chỉ thấy Lưu Minh Ngọc chủ động nằm sấp xuống bàn làm việc, cặp tuyết lê dồn nén nhìn giống như hình viên bánh, toàn bộ văn kiện vào giấy tờ trên bàn, nhưng bởi vì cô nhỏ quá lớn, bị đè bẹp bởi ngực của Lưu Minh Ngọc, phần thịt căng lên phập phồng trước ngực Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc quay đầu lại có phần hối hận, vài phần ngượng ngùng, vài phần căng thẳng lại có phần dịu dàng quyến rũ.
Dương Thần cảm thấy cậu nhỏ phía bên dưới mình như sắp nổ tung. Tiến lên một tay thô bạo cởi váy Lưu Minh Ngọc ra, lộ ra bên trong quần tất bao vây phần mông, một bàn tay xoa xoa phần thịt tam giác, xoa nắn vài cái, liền không chút do dự, tháo tất chân đến đầu gối…
Lưu Minh Ngọc đột nhiên cảm thấy phiến đào nguyên của mình lộ thiên, không đợi lâu, một đoàn nóng hầm hập gì đó đi lên đến đỉnh, dừng lại ở dòng suối nhỏ bồi hồi lưu luyến.
- Đừng…đừng đùa nữa, nhanh…nhanh lên đi anh…
Lưu Minh Ngọc có phần không thể đợi được nữa, tuy thấy mình lẳng lơ, nhưng đối mặt với người đàn ông duy nhất trong lòng mình, có gì cần giữ thể diện đâu.
Dương Thần cười xấu xa, ngạo nghễ như quân vương nhìn bên dưới cái bàn trong văn phòng
- Nhanh lên cái gì, nói rõ ràng…
Lưu Minh Ngọc thầm mắng một trận, tên vô lại này, đến lúc khẩn cầu mình giờ lại muốn trêu ngươi mình…
Nhưng, loại này lại làm cho Lưu Minh Ngọc khoái ý một cách sa đọa:
- Nhanh lên….bỏ cái đó… vào bên trong đi.
Từ từ nhắm hai mắt, Lưu Minh Ngọc lắp bắp nói xong, chuyện này dù có mơ cô cũng chưa bao giờ làm được.
Một câu nói làm cho cậu bé của Dương Thần rốt cục đến tới giếng tiên rồi lại ngập ngừng. Không ngại ngần di chuyển eo, kết hợp với thân thể phía bên dưới hòa quyện với nhau!
Một trận mây mưa dữ tợn tựa như những đợt sóng kinh hoàng, từng inch da thịt, từng tế bào.
Trong phòng làm việc ngăn nắp và nghiêm túc, Dương Thần ra sức giã vào thể xác bên dưới, gần một giờ sau, mới dừng lại, gần như hôn mê, làm Lưu Minh Ngọc liên tiếp đạt cực khoái mấy lần rồi buông cô ra.
Trong không khí bao trùm là mùi ngây ngây, không ít chất lỏng ngại ngùng còn vương trên chiếc ghế da của Lưu Minh Ngọc, rải rác một cả ở trên mặt bàn. Hôn lên khuôn mặt đỏ bừng của Lưu Minh Ngọc một cái, Dương Thần cười, nói:
- Tiểu Ngọc, Có cần giúp em lấy một ít khăn giấy không? Anh rất vui được lao
động vì em.
Cả người Lưu Minh Ngọc mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, cảm thấy xương cốt trong người như đang trên mây vậy, sung mãn tột độ. Nhưng vừa nghe thấy Dương Thần muốn vệ sinh cho mình, lập tức nghĩ đến sẽ chạm vào chỗ đó. Lo sợ che lại chỗ đó của mình, bĩu môi nói:
- Không được! Để em tự làm, nếu như anh muốn làm, hôm nay em chết ở đây
mất!