Nghe tiếng mặc cả của cô gái nổi tiếng này, không ít người thở dài.
Vừa ra giá hai triệu, cô ấy lại nâng lên gấp năm lần, người nước ngoài này bị điên hay ở nhà có máy in tiền vậy?
Tuy nhiên theo sát đằng sau có một số người lộ ra vẻ hiểu chuyện, loại đồ cổ của người nước ngoài này, những người này càng hy vọng mình có thể mua về nhà, giống như người Trung Hoa đem đồ cổ lưu lạc ở nước ngoài về lại Trung Hoa vậy.
Vì vậy khi nghe người nước ngoài này hô to giá lên gấp năm lần, họ liền im bặt.
Mọi người không phải đồ ngốc, loại đồ cổ này rất hiếm, nhưng khi đã giám định chính xác rồi thì giá cũng sẽ chẳng tăng bao được bao nhiêu.
Nhưng rất nhiều người cảm thấy ngạc nhiên với sự xuất hiện đột ngột của người nước ngoài kia, những người này đều rất xa lạ, không biết tại sao xuất hiện trong buổi tiệc của Liễu gia.
Tình hình như vậy, thật làm người chủ trì buổi bán đấu giá kia cảm thấy khó xử bởi vì trên bàn của người phụ nữ nước ngoài đó không có đặt số. Điều này chứng tỏ người khách kia không được mời tới buổi bán đấu giá hôm nay, chỉ là đến xem mà thôi. Vì vậy sau khi người phụ nữ đưa ra giá xong, người chủ trì buổi đấu giá không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngồi trong một góc của hội trường, lẳng lặng xem buổi đấu giá lúc này Liễu Khang Bách cũng để lộ vẻ mặt bất ngờ, rồi hỏi tên trợ lý ở bên cạnh.
Cô gái kia không phải là Hiệp hội Thương mại Anh dẫn theo tới đây khảo sát sao, sao còn tham gia buổi đấu giá này?
Tên trợ lý đó gấp gáp nói:
Đúng vậy thưa ngài, theo tài liệu truyền đi thì đã chứng minh cô Lilith đúng là một trong những thành viên quan trọng của Hiệp hội Thương mại Anh, dường như còn mang dòng máu quý tộc của Hoàng gia Anh. Tôi cũng rất bất ngờ với sự xuất hiện của cô ấy.
Hừ! Không điều tra rõ ràng mà dám cho vị khách đó vào à?
Liễu Khang Bách không hài lòng bèn chất vấn, rồi nói:
Nếu đã bắt đầu rồi thì mau đưa số lên kia đi, chờ khi buổi đấu giá kết thúc thì nói tiếp.
Vâng!
Tên trợ lý mồ hôi nhễ nhại ngay lập tức sai người đem số đến bàn của người nước ngoài kia.
Người chủ trì buổi đấu giá thấy có người giải vây, nên thở phào nhẹ nhõm rồi hô lên một tiếng:
Vị khách mang số một trăm ba mươi bảy ra giá mười triệu, mười triệu lần thứ nhất...
Khi mà mọi người đều cho rằng không ai có thể cạnh tranh với những người nước ngoài kia, chị em nhà họ Thái vẫn lặng lẽ ngồi ở bàn bên cạnh, Thái Ngưng đột ngột giơ tấm bảng của mình lên.
Mười hai triệu!
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Thái Ngưng lạnh lùng, không biểu cảm, ra giá một cách nghiêm túc.
Nét mặt của mọi người rất lạ, họ nhìn Thái Ngưng đang gây rối bằng ánh mắt khó hiểu, Thái gia xa lạ kia tại sao lại tham gia buổi đấu giá như thế này, chẳng lẽ chiếc ly nhỏ kia lại có ý nghĩa đặc biệt đến như vậy sao?
Cô gái có cái tên Lilith kia cười quyến rũ, dùng cử chỉ đưa tình khiến đám đàn ông nóng mắt.
Mười lăm triệu!
Vừa ra giá xong, Thái Ngưng lập tức tăng giá.
Mười tám triệu!
Mọi người trong hội trường nhìn chăm chú, chiếc chén bé nhỏ bình thường đó ngay tức khắc nằm trong cuộc đấu võ mồm của hai người phụ nữ, sắp cán mức hai mươi triệu rồi!
Nhiều người bắt đầu thấy bực mình, không lẽ bọn họ nhìn nhầm? Hay hai người họ bị điên mất rồi?
Dương Thần hơi nhíu mày, đám người nước ngoài đó sẽ tăng giá cho chiếc ly kia, hắn có thể hiểu, nhưng tại sao Thái Ngưng lại làm như vậy?
Viêm Hoàng Thiết Lữ chắc hẳn rất có hứng thú với “chén Thánh”? nhưng dù có hứng thú với chiếc ly đó đi chăng nữa thì có được nó cũng đâu phải là chuyện dễ dàng.
Đối với đám người châu Âu đó mà nói thì chén Thánh là thứ có liên quan tới nguồn gốc sự sống của hai bên, dù ai có được nó, thì đều có ảnh hưởng lớn đối với thực lực của bọn họ, làm sao dễ dàng đưa cho người phương Đông bảo quản được?
Làm không tốt giống như tự đốt tay mình vậy, người vốn không muốn gây chiến cùng Viêm Hoàng Thiết Lữ chăm chú nhìn, lâm vào cục diện lấy ít địch nhiều.
Nhưng Dương Thần biết rằng chuyện như thế này có nói ra cũng vô ích, mặc dù không hiểu tại sao Viêm Hoàng Thiết Lữ lại sai Thái Ngưng đến hội trường cạnh tranh với đám người da trắng kia, nhưng ít nhất Viêm Hoàng Thiết Lữ có ý gây chuyện với đám người đó.
Thật chẳng bao giờ làm người ta bớt lo lắng... Dương Thần buồn bực nghĩ.
Ngay lúc này đây thì màn trả giá đã đến hồi gay cấn.
Lilith hô lên một cái giá trên trời:
Hai mươi lăm triệu!
Thái Ngưng tỏ vẻ không hề kém cạnh mà ra giá:
Hai mươi bảy triệu!
Lilith không thể bình tĩnh được nữa, ả và đám người ngồi cùng bàn nhìn Thái Ngưng ngồi đằng trước bằng ánh mắt lạnh như băng.
Thái Ngưng dường như cũng cảm nhận được những ánh mắt đó, cô liền xoay đầu đi, không tỏ chút yếu thế mà liếc bọn họ một cái.
Lilith bỗng nhiên nở nụ cười quyến rũ nhưng mang chút ác độc, ả đứng dậy, đám người nước ngoài kia cũng đứng dậy theo.
Không ít người cảm thấy kinh ngạc, đám người kia nối đuôi nhau tản ra rồi rời khỏi hội trường, giống như là từ bỏ sự cạnh tranh.
Người bán đấu giá xoa xoa chiếc trán đẫm mồ hôi, như là mơ vậy, ông ta lập tức hô lên:
Hai mươi bảy triệu lần thứ nhất! Hai mươi bảy triệu lần thứ hai! Hai mươi bảy triệu lần thứ ba! Thành giá! Xin chúc mừng quý khách bàn số năm!
Sau khi ông ta nói xong thì xuất hiện một tiếng nổ vang trời, truyền đến tai của tất cả mọi người!
Ầm ầm!
Chấn động mạnh khiến tất cả khách khứa náo loạn, âm thanh kia rõ ràng là tiếng thuốc nổ, thậm chí còn tạo cảm giác như tên lửa đạn đạo oanh tạc.
Toàn bộ hội trường chạy tứ tung, ngọn đèn lớn vụt tắt, tất cả như đi vào bóng tối!
Tiếng kêu thất thanh của phụ nữ trộn lẫn với tiếng quát tháo của đàn ông, còn những tên vệ sĩ thì vội vàng phong tỏa lối vào, nhưng thực tế bên trong rất tối tăm, tình hình lại hỗn loạn, đám vệ sĩ cũng không biết làm gì.
Chết tiệt! Cái quái gì vậy?
Liễu Khang Bách ngồi trong một góc cảm nhận được chấn động của hội trường, ông ta giận dữ đứng dậy, không hiểu tại sao lại có âm thanh này, ông ta cũng không biết tiếng nổ đó ở đâu ra.
Tiếng còi cảnh báo đột nhiên vang lên, các đèn báo ở hội trường bắt đầu nhấp nháy, hẳn là sử dụng nguồn điện đã được chuẩn bị sẵn.
Tình hình này vượt ngoài sức tưởng tượng của Liễu Khang Bách và các vị khách ở đó, buổi bán đấu giá đang yên đang lành bỗng nhiên lại thành ra thế này.
Thưa Chủ tịch Hội đồng Quản trị, xảy ra chuyện rồi!
Tên trợ lý nhận được cuộc điện thoại bèn la lớn:
Theo tin tức của tổ bảo vệ thì phòng đấu giá chứa đồ cổ của chúng ta đã bị người cho nổ từ bên trong! Vụ nổ này đã phá hủy rất nhiều đồ cổ, tổn thất cụ thể khó có thể tính hết được.
Cái gì?
Liễu Bách Khang cảm thấy khó thở, ông ta đã biết chắc đây chính là một âm mưu được lên kế hoạch, nhưng chuyện này xảy ra thế nào, ông ta hoàn toàn không hiểu.
Báo cảnh sát ngay! Báo cảnh sát! Tất cả bảo vệ nhanh chân đi tìm thủ phạm, lập tức kiểm tra xem cái nào bị hư hỏng!
Liễu Bách Khang lớn tiếng ra lệnh.
Ngay lúc hội trường hỗn loạn thì Dương Thần đã lấy lại được tinh thần.
Tuy rằng đèn trong hội trường đã tắt nhưng không ảnh hưởng đến thị lực của Dương Thần, hắn nhẹ nhàng nhìn ra xung quanh, đầu tiên Thái Ngưng sử dụng khinh công của mình, lợi dụng lúc không ai để ý bèn chạy ra khỏi hội trường.
Dương Thần không dám xác định vụ việc này có phải do đám người nước ngoài kia làm hay không, nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, nhất định chúng có liên quan với nhau. Vừa nghĩ tới việc Viêm Hoàng Thiết Lữ tuyên chiến với đám người kia thì Dương Thần đã thấy nhức đầu rồi, bọn họ muốn đâm đầu vào chỗ chết thì cũng không liên quan tới mình, nhưng nếu có tổn thất nặng nề thì cũng có nghĩa khả năng phòng ngự ở Trung Hoa này sẽ trở thành vấn đề lớn, mình sống ở đây, cũng không có cách nào yên ổn, thậm chí không ít người thân bên cạnh mình có thể gặp nguy hiểm.
Hơn thế nữa, người của Viêm Hoàng Thiết Lữ cũng có giao tình với mình, bản thân trợn mắt nhìn người ta chịu chết, giống như muốn sống tại đất nước này thì da mặt phải thật dày vậy.
Cho dù như thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Dương Thần để ý cho dù Lâm Nhược Khê có chút căng thẳng nhưng cô ấy luôn bình tĩnh, không la ó như những người con gái khác, cô ấy chỉ chú tâm nhìn về bốn phía.
Dương Thần đi đến bên cạnh cô và nói:
Anh ra ngoài xem tình hình thế nào, em hãy đến chỗ vợ chồng Viên gia, nếu chờ lâu quá, không cần đợi anh, em tự về nhà nha!
Lâm Nhược Khê sửng sốt, không hiểu Dương Thần xem xét cái gì ở bên ngoài, đang muốn nói gì đó thì Dương Thần đã đi rồi.
Hệ thống điện của khu nghỉ mát đã hoàn toàn tê liệt, khắp nơi đều là đám người hỗn loạn và lực lượng bảo vệ.
Trong bóng đêm, Dương Thần nhanh chân đi tới khu nghỉ mát, giác quan nhạy bén đã giúp hắn giữ lại một làn hơi lạnh, vừa quen thuộc lại vừa có chút khác thường.
Cách đó không xa, chính xác là đằng sau ngọn núi của khu nghỉ mát, hàng rào bằng kim loại vây quanh lấy bức tường cao.
Vào lúc đêm khuya không có chút ánh sáng của trăng và sao, khắp núi rừng đều bị bao phủ bởi một màu đen, có chút u ám và thần bí.
Dương Thần không do dự nữa, lập tức t́m kiếm hơi thở đó, khi mọi người không chú ý đến, hắn bắt đầu nhảy vào rừng bằng tốc độ không ai đuổi kịp.
Giống như bóng đêm tối tăm trong khu rừng, hắn chạy vào đó nhanh như con thoi.