Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi


Sau khi thương lượng xong với Sắc Vi về dự án hợp tác đầu tư, cuối cùng thì Sắc Vi đã quyết định liên hệ với Vương Khiết.

Nhưng trước đó, Sắc Vi muốn mua một công ty giải trí nhỏ, như vậy mới danh chính ngôn thuận mà tiến hành đầu tư.

Đối với việc này, Dương Thần chẳng qua cũng chỉ là trung gian, cụ thể làm gì không muốn nhiều người để ý tới.

Mùa đông, thời gian ban ngày thường ngắn lại. Dương Thần nhìn bầu trời mênh mông, u ám, liền lái xe quay trở lại biệt thự Long Cảnh Uyển.

Vừa mới tiến vào cửa, Dương Thần thấy có chút bất ngờ, bởi vì hắn nhận ra thức ăn không được chuẩn bị trước như thường lệ, đại sảnh giờ vắng vẻ, không một bóng người.

Dương Thần đóng cửa lại, đi lên tầng hai, gõ cửa phòng vú Vương.

Cửa phòng mở ra, vú Vương khoác một chiếc áo dày, sắc mặt đỏ hồng như bị sốt, nói:

Cậu chủ, cậu đã về, bây giờ là mấy giờ rồi?

Thấy dáng điệu ngây ngô của vú Vương, Dương Thần đoán là bà ốm rồi, lo lắng hỏi han:

Vú Vương, vú không sao chứ, mà sao lại đổ nhiều mồ hôi thế kia?

Ôi, có tuổi rồi nên hay bị chút bệnh, cũng không sao cả, chả là hôm nay bị lạnh, trưa nay thấy chóng mặt muốn ngủ một giấc, uống thuốc cảm và thuốc hạ sốt, nên ngủ quên mất.

Vú Vương thở dài nói:

Cậu chủ, hây là cậu gọi cho cô chủ, hôm nay ra ngoài ăn, tôi bây giờ không thể nấu nướng gì được.

Nhược Khê đâu?

Dương Thần buồn bực hỏi.

Cô chủ chắc đang làm việc trong phòng sách, không đi gọi cô ấy, cô ấy sẽ không nhớ chuyện ăn chiều đâu.

Vú Vương buông tiếng thở dài:

Cậu chủ đi gọi cô ấy đi, tôi lại đi ngủ một lát.

Vú Vương, tôi ra ngoài ăn rồi sẽ mang gì đó về cho bà.

Dương Thần nói.

Không cần đâu, tôi cũng ăn không nổi, ngủ một đêm là không sao nữa, xin lỗi cậu chủ.


Vú Vương miễn cưỡng cười, rồi đóng cửa.

Dương Thần hơi xúc động, mặc dù vú Vương được chăm sóc rất tốt, nhưng bà cũng hơn năm mươi rồi, nếu như bị cảm thì cũng không phải là chuyện nhỏ.

Tới cửa phòng Lâm Nhược Khê, quả nhiên có ánh sáng từ phía trong lọt qua khe cửa.

Có lẽ từ khi về nhà, cô ấy liền làm việc, cho nên không để ý đến việc ăn cơm.

“Cốc cốc cốc cốc.”

Dương Thần gõ cửa, một lúc sau cửa mới được mở.

Lâm Nhược Khê mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt với dây đai làm lộ ra chiếc eo thon, tóc tai rối bời, bởi vì ở trong phòng lâu quá, nên có chút thiếu dưỡng khí, hai má đỏ ửng, hai mắt nhắm hờ, khiến cho người đối diện bị rung động.

Ăn cơm sao?

Lâm Nhược Khê hỏi.

Đến giờ ăn cơm rồi, nhưng không có cơm ăn.

Dương Thần nói.

Vậy là sao?

Lâm Nhược Khê nhíu mày.

Dương Thần nói chuyện vú Vương bị cảm với Lâm Nhược Khê, trong mắt Lâm Nhược Khê toát lên vẻ lo lắng, muốn chạy ngay sang phòng vú Vương.

Dương Thần giữ chặt cánh tay cô:

Đừng đi quấy rầy Vú Vương nữa, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước đi.

Muốn đi thì anh đi đi, tôi không đói bụng.

Lâm Nhược Khê cự tuyệt thẳng, đồng thời dùng sức đẩy cánh tay của Dương Thần ra.

Dương Thần cười khổ, hôm trước không kìm được đã hôn cô một cái, thái độ của cô đến giờ với mình vẫn không tốt:

Cho dù em có bực bội với anh, cũng không nên hành hạ mình, em vừa về đã làm việc đến giờ, sao lại không đói bụng chứ.

Không đói là không đói.

Lâm Nhược Khê nói lạnh băng.

Vú Vương giờ cần uống thuốc, chúng ta ra ngoài ăn cơm, tiện thể mua thuốc luôn, chẳng nhẽ đến việc mua thuốc cho vú em cũng không muốn sao?

Dương Thần thay đổi cách nói.

Lâm Nhược Khê sắc mặt hơi đổi, cuối cùng đồng ý nói:

Đợi năm phút, em thay quần áo.

Dương Thần lúc này mới thở phào, cứng rắn với cô bé này không phải cách hay, phải mềm mỏng.

Chưa đầy năm phút sau, Lâm Nhược Khê đã thay đồ mùa đông ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang, cô mặc chiếc áo sát người màu tím, bên ngoài khoác áo khoác xám và khăn quàng cổ, quần dài màu chì. Mái tóc cô bay nhẹ, màu da trắng như tuyết khiến người khác hoa mắt,

Dương Thần cười hỏi:

Mặc ít thế không lạnh à?

Chẳng lẽ phải ăn cơm ngoài trời à?

Lâm Nhược Khê hỏi.

Không đâu.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê không cần nhiều lời nữa, đi tới thay đôi giầy Nike, bởi dáng người cao gần mét bảy, cho nên dù đi giày đế bằng, dáng người cô cũng đủ cao hơn nhiều cô gái khác.

Đi vào gara, Lâm Nhược Khê hỏi Dương Thần:

Ăn cơm ở đâu vậy?

Em thích ăn ở đâu?

Dương Thần hỏi ý cô.

Lâm Nhược Khê mù mờ lắc đầu:


Em không ra ngoài nhiều, tùy anh.

Vậy anh lái xe đưa em đi.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê do dự nhưng vẫn gật gật đầu:

Đừng lái nhanh quá.

Dương Thần cũng không dám lái nhanh, vì trýớc mắt hai người đang gần như chiến tranh lạnh, nếu chọc giận Lâm Nhược Khê, trận chiến này sẽ thành chiến tranh thật mất.

Chiếc xe BMW trắng hướng ra ngoại ô, một khu chợ đêm của thành phố, Dương Thần cũng không định đi ăn ở những quán quá xa hoa, cũng không muốn đưa cô đi ăn ở chỗ bình dân quá, chỉ có điều bản thân hắn không thích những chỗ xa hoa.

Lâm Nhược Khê nhìn cảnh chợ đêm ồn ào, náo nhiệt ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ xuất thần, đối với cô, những người sinh sống bằng các hàng quán ở chợ đêm này, giống như sinh sống ở một thế giới khác vậy.

Đây không phải là ngạo mạn, mà đối với Lâm Nhược Khê mà nói, chỉ là cảm thụ của bản năng.

Dương Thần đỗ xe ở một bãi đỗ chung khá rộng, xung quanh đều là những nhà hàng nhỏ đèn sáng trưng, trong không khí đầy mùi thơm và cay của thức ăn, làm tuyến nước bọt của người ta không ngừng tiết ra.

Lâm Nhược Khê cũng hơi đói, liền hỏi:

Ăn gì vậy?

Dương Thần chỉ chỉ nhà hàng gần nhất, có biển “Tôm hùm” nói:

Em đã ăn món này chưa?

Tôm hùm? Là gì vậy?

Lâm Nhược Khê thật sự không biết.

Vậy hôm nay ăn món này.

Dương Thần nói xong, nắm chặt tay Lâm Nhược Khê bước vào cửa hàng.

Lâm Nhược Khê vừa đi theo vừa dùng sức giằng khỏi tay Dương Thần:

Đi thì đi, sao phải kéo tay em?

Sợ em bị người xấu bắt mất, em không thấy mọi người đều quay lại nhìn em ư, em là người đẹp, rất nguy hiểm đó.

Dương Thần nói.

Nói bậy gì thế, em không phải trẻ con ba tuổi.

Lâm Nhược Khê hết hơi, không giãy ra được, cuối cùng theo Dương Thần đi vào trong quán.

Trong quán còn ba cái bàn nhỏ còn trống, Dương Thần tìm một bàn sát cửa sổ, ngồi xuống đối diện với Lâm Nhược Khê, sau đó một nữ phục vụ đi tới, dùng giọng ở tỉnh ngoài hỏi hai người ăn gì.

Dương Thần nhìn thực đơn vài lần, gọi hai phần tôm hùm và vài món rau, một bát canh rau cải, bảo bọn họ làm nhanh một chút.

Lâm Nhược Khê nghe Dương Thần gọi món hơi sửng sốt, mấy ngày nay cô cùng Lý Tinh Tinh âm thầm học nấu ăn, nhưng Dương Thần nói tên đồ ăn, toàn là món cô chưa nghe qua, vì thế tò mò hỏi:

Những món này ngon không?

Không ngon thì anh gọi làm gì?

Dương Thần cười nói.

Lâm Nhược Khê không nói gì nữa, bắt đầu nhìn toàn bộ bốn phía xung quanh quán, cái bàn bằng gỗ cũ kỹ, nước bẩn và rác đầy trên mặt nền gạch men, cô thấy những thứ này thật đáng ngán, thật không rõ người kia vì sao lại không chọn nơi nào tốt hơn, lại đến nơi như vậy.

Chỉ chốc lát sau, hai đĩa tôm hùm lớn nóng đỏ được đem lên.

Lâm Nhược Khê ngửi được mùi cay xộc lên, ngơ ngác nhìn không biết làm sao, con tôm hùm được nướng cùng các loại gia vị, cả đĩa lửa đỏ hồng, nhìn kỳ quái vô cùng. Lâm Nhýợc Khê bình thường chỉ ăn tôm hùm lớn của Châu Úc, cũng toàn là cắt sẵn thịt ra, chưa từng thấy loại tôm hùm này.

Dương Thần từ tốn lột vỏ tôm, lấy tay lôi thịt bên trong ra, bắt đầu ăn uống hưởng thụ, thấy Lâm Nhược Khê chậm chạp, bất động, nhíu mày hỏi:

Sao thế? Em không thích tôm hùm à?

Cái này ăn thế nào?

Dương Thần ngạc nhiên:

Em xem anh ăn như thế nào, em làm theo là được mà.

Anh trực tiếp cầm tay như vậy không thấy bẩn sao?

Lâm Nhược Khê khó chấp nhận.

Vậy em nói xem ăn thế nào? Không lột vỏ bằng tay thì dùng chân à?


Dương Thần bất đắc dĩ cười.

Ít nhất phải dùng bao tay ni lông loại đã khử trùng chứ.

Lâm Nhược Khê nói.

Dương Thần vui vẻ nói:

Đây đâu phải khách sạn năm sao, em ăn tạm đi, đại chủ tịch Lâm của chúng ta không phải là đến bóc tôm cũng không biết chứ?

Lâm Nhược Khê thở gấp, nếu không phải người này đem mình đến cái chỗ này, thì mình đâu phải giương mắt lên nhìn, không ăn được?

Lâm Nhược Khê hung dữ nắm lấy con tôm, bắt đầu học theo Dương Thần lột vỏ.

Nhưng vỏ tôm hùm không hề bằng phẳng, vỏ ngoài khá nhiều cạnh sắc, một chỗ vỏ đâm vào ngón tay trắng mịn của Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê vội vàng buông con tôm hùm, đưa ngón tay lên xem, không ngờ đâm xuyên qua da, chảy máu.

Vì trên ngón tay có dính dầu cay của tôm hùm, chạm vào miệng vết thương làm chỗ ngón tay rát bỏng, đau đớn, Lâm Nhược Khê thiếu chút nữa thì chảy nước mắt.

Dương Thần thấy thế, lập tức lấy mấy tờ giấy ăn, dở khóc dở cười nói:

Em vội gì chứ, từ từ thôi.

Lâm Nhược Khê uất ức, mình đúng là đen đủi mấy đời mà, gặp phải cái người đàn ông này, một bữa cơm chiều êm đẹp, tìm cái nhà hàng yên tĩnh, ăn xong rồi về nhà không phải tốt sao, lại chạy đến nơi tồi tàn này chịu tội.

Nghĩ nghĩ một lúc, hai mắt cô đỏ lên, suýt thì rơi lệ.

Dương Thần thương xót, nhưng cũng thấy thú vị, Lâm Nhược Khê lúc này bị coi thường mà không phản đối, vẻ mặt thật sự rất thú vị.

Thôi bỏ đi, em đừng lột vỏ nữa, vào nhà vệ sinh rửa vết thương đi.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê không nói gì, đứng dậy, bọc giấy ăn quanh ngón tay, yên lặng một mình đi đến phòng vệ sinh.

Khoảng ba phút sau, cô mới rửa xong vết thương, vì vết thương miệng nhỏ nên cũng đã cầm máu.

Đi đến cạnh bàn, Lâm Nhược Khê sắc mặt khó cai đột nhiên bất ngờ, thấy trong đĩa trống không của mình giờ đã được bỏ đầy thịt tôm.

Thịt tôm hùm trắng nõn được bóc vỏ, dính nước sốt, tỏa sáng dưới ánh đèn, rất là mê người.

Dương Thần nhìn thấy cô trở về, đặt đĩa tôm hùm vừa mới lột vỏ trước mặt cô ấy, cười nói:

Anh lột vỏ rất chú ý không đụng ngón tay vào thịt, rất sạch sẽ, em ăn tạm một chút đi, nếu không ngon thì đưa anh, đợi món khác lên em ăn cũng được.

Lâm Nhược Khê nhìn đĩa đầy tôm hùm trước mặt mình, và đĩa vỏ tôm hùm lớn trước mặt Dương Thần, vừa mới không hài lòng với Dương Thần, thậm chí mấy ngày qua vẫn còn khoảng cách, vậy mà bây giờ đều tiêu tan rồi.

Dương Thần hoàn toàn không cảm nhận được gì, có chút buồn bã hỏi:

Sao em lại không ăn? Thật sự không muốn ăn sao? Hương vị cũng không tồi.

Dương Thần.

Lâm Nhược Khê nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp nói:

Ngày trước có ai nói anh là đồ ngốc không?

Dương Thần ngẩn người lắc đầu:

Không có.

Bây giờ có rồi, anh là đồ ngốc…

Lâm Nhược Khê nói xong, ngồi xuống, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống dưới, nhanh chóng ăn hết đĩa tôm hùm.

Dương Thần sững sờ nhìn một lát, mới lắc đầu cười.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!