Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi


Lại đến cuối tuần, cũng trong ngày này, công ty giải trí văn hóa Ngọc Lôi chính thức hoạt động, khiêm tốn chứ không khoa trương hiện ra ở trung tâm thành phố Trung Hải, đối diện vị trí tòa nhà Ngọc Lôi.

Mặc dù vậy, vẫn không hề ít báo chí biết tin về phần lễ tuyên bố, chỉ có điều là Từ Triệu Đằng và Vương Khiết ra mặt, giám đốc Dương Thần chỉ xuất hiện là một cái tên mà thôi.

Ở trong cuộc họp báo, Vương Khiết trình bày đơn giản, đường lối phát triển tương lai của công ty và thông báo, một số người mẫu trong ban người mẫu của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi đã ký hiệp ước gia nhập liên minh, sau này sẽ lấy thân phận một nghệ sỹ tham gia một số hoạt động nghệ thuật, một số chế tác điện ảnh và truyền hình.

Từ đầu đến cuối, Dương Thần, người lãnh đạo về mặt lý thuyết vẫn chưa xuất hiện, những người ngoài giới nghi ngờ, nhưng người trong công ty Quốc Tế Ngọc Lôi vẫn biết Dương Thần, chẳng qua là người họ biết thật không thể tin được, cái gã nghe đồn cả ngày không làm việc đàng hoàng, không ngờ lại là giám đốc, so với các trưởng ban trong nội bộ công ty thì chức vụ lại còn cao hơn.

Chỉ có điều Dương Thần chẳng phản ứng gì, cho nên việc này lại bình lặng trôi qua trong không khí ngại ngùng.

Sáng thứ bảy, Dương Thần coi như chưa có việc gì xảy ra, vẫn ăn uống như trước, ăn hơn nửa chỗ bữa sáng vú Vương chuẩn bị, khiến vú Vương vui sướng, hài lòng cười suốt, khiến Lâm Nhược Khê nhìn hắn xem thường.

Anh là heo à? Ăn nhiều như vậy tiêu hóa vẫn tốt sao?

Lâm Nhược Khê hỏi.

Anh là heo, thì em là vợ heo.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê không để ý tới hắn:

Anh có nghĩ đến tương lai phát triển của công ty không, sắp bắt đầu thực hiện dự án rồi.

Em lo à? Sớm biết hôm nay, sao trước đó còn làm?

Dương Thần cười nói.

Lâm Nhược Khê không bao giờ hối hận về những gì đã làm, em chỉ là lấy thân phận sếp của anh hỏi một tiếng.

Lâm Nhược Khê nhíu mày nói.

Sắp tới có khả năng sẽ cùng công ty khác hợp tác đầu tư, làm một số hạng mục, nhưng anh nghe Vương Khiết nói phải ký hợp đồng với một số nghệ sỹ, mở rộng tài nguyên của công ty, đánh bóng tên tuổi mới được, cho nên không vội.

Dương Thần nói.

Nghe Vương Khiết nói? Ý của anh thì sao?

Lâm Nhược Khê bất mãn nói.


Ý của anh là cố gắng không ðể thua lỗ.

Dýõng Thần nói.

Lâm Nhược Khê không ngừng nghiến răng, trên khuôn mặt thanh lịch có phần nhẫn nại, ăn xong bát cháo hoa, xoay người định lên lầu.

Dương Thần thở dài:

Em lại về phòng à?

Không được sao?

Lâm Nhược Khê dừng bước, không hài lòng hỏi.

Hôm nay là thứ bảy, em xem bên ngoài tuy hơi lạnh, nhưng mà có ánh nắng, em vùi đầu trong thư phòng làm việc làm gì, trong cuộc sống còn có nhiều thú vui khác.

Dương Thần khuyên.

Lâm Nhược Khê cười lạnh:

Em không nhàn hạ như anh, em có rất nhiều văn kiện phải xem, nhiều báo cáo phải phân tích, anh cứ đi hưởng thụ cuộc sống vui vẻ một mình đi.

Em như vậy sẽ không tốt cho cơ thể, giờ còn trẻ, sau này sẽ bị bệnh đó.

Dương Thần nói thật lòng.

Lâm Nhược Khê không đáp lời, quay đầu tiếp tục lên lầu.

Dương Thần bĩu môi, rời khỏi vị trí, chạy lên trước Lâm Nhược Khê, đi đến cửa phòng, ngăn không cho cô vào.

Anh làm gì vậy, tránh ra.

Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói.

Bảo bối Nhược Khê, theo a nhem đừng làm việc nữa, anh ăn nhiều rồi bụng hơi đầy, muốn đến phòng tập thể thao rèn luyện chút, em đi cùng anh đi, tập luyện sẽ làm dáng em đẹp hơn.

Dương Thần nháy mắt mấy cái với cô.

Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần chằm chằm, nói thẳng:

Không có hứng thú, tránh ra.

Dương Thần thở dài:

Em không nghe lời anh khuyên anh sẽ ra tay đó.

Lâm Nhược Khê tức tối nói:

Anh muốn đánh em sao?

Anh đánh em làm gì…

Dương Thần cười xấu xa, đột nhiên thân thể xông đến, hai tay vươn tới chỗ sau lưng và chân của Lâm Nhược Khê, bế bổng cô lên.

Lâm Nhược Khê kinh sợ, theo bản năng hai tay vòng lại ôm lấy cổ Dương Thần giữ thăng bằng, nhưng sau đó phát hiện ra tư thế này rất mờ ám, khuôn mặt cô sát ngay má Dương Thần, Dương Thần vừa cúi đầu, bốn mắt hai người đã nhìn nhau.

Anh… anh…

Lâm Nhược Khê sợ hãi, từ lúc kết hôn đến nay, Dương Thần không hề tự tiện chạm vào cô, động tác thân mật này khiến cô lắp bắp nói không nên lời.

Dương Thần ôm cô đi nhanh đến phòng tập thể hình. Khu biệt thự lớn này vốn có phòng tập thể hình và bể bơi, nhưng không ai dùng đến.

Ngoan ngoãn nghe lời anh không phải là tốt sao, lại bắt anh ra tay bế em đến đây.

Dương Thần lắc đầu nói.

Lâm Nhược Khê đôi má lúm đồng tiền ửng đỏ, muốn phản kháng nhưng lại sợ ngã, đôi mắt đẹp nhắm chặt, tim đập thình thịch, cảm giác được cánh tay Dương Thần ôm mình nóng ấm, một loại cảm giác kỳ lạ sinh ra khiến cô không biết chính mình sao lại như vậy.

Đi thẳng vào phòng tập thể hình, Dương Thần mới thả Lâm Nhược Khê toàn thân cứng đơ xuống đất, Lâm Nhược Khê hơi lảo đảo, thiếu chút nữa thì không đứng vững.

Dương Thần khóa trái cánh cửa phòng tập, chính mình canh cửa, hai tay xoa xoa ngực, mắt mang vẻ cười nhìn Lâm Nhược Khê đang mất vía:

Ngoan nào, tìm cái máy nào tập đi, anh thấy tập đủ rồi mới cho em ra ngoài.

Lâm Nhược Khê tinh thần phục hồi lại được, thở phì phì mắng:


Anh sao lại dám làm vậy với em, đây là nhà em, dựa vào đâu mà muốn em phải nghe anh?

Dương Thần vỗ vỗ miệng, thở dài nói:

Xem ra vẫn không chịu học ngoan, chẳng lẽ muốn anh ôm lần nữa?

Lâm Nhược Khê lập tức lùi ba bước, cảnh giác nhìn Dương Thần, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy uất ức, vẻ mặt không cam lòng, nhưng cũng không làm gì được. Từ nhỏ đã được nuôi dạy tốt, Lâm Nhược Khê trong lòng hận không đánh chết được Dương Thần, muốn mắng chửi cũng không biết mắng thế nào, chỉ có thể giương mắt nhìn, thở phì phò.

Bã xã ngoan, anh đâu phải bắt em uống thuốc độc, chỉ là rèn luyện thân thể một chút, em xem, chỗ này nhiều thiết bị như vậy, tập từ đầu đến chân cũng được, không nên lãng phí chứ?

Dương Thần đảo mắt, cười:

Không lẽ em không biết dùng các thiết bị đó? Muốn anh dạy cho không?

Lâm Nhược Khê nghe vậy trong lòng run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng lên.

Chẳng lẽ cái tên xấu xa này muốn làm cái việc xấu hổ hơn cả việc ôm mình?

Lâm Nhược Khê sợ, bĩu môi, giống như cô nữ sinh nhỏ tức giận tìm chiếc máy chạy bộ gần nhất, bắt đầu chạy.

Dương Thần, anh sẽ hối hận khi làm vậy với em…

Lâm Nhược Khê cảm thấy thật mất mặt, không kìm nổi cứng rắn nói một câu.

Dương Thần hồn nhiên không để trong lòng, đi đến bên Lâm Nhược Khê, giơ tay ấn nút “nhanh hơn” ở máy chạy bộ.

Tốc độ chạy lập tức nhanh lên, Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ, chỉ có thể bắt đầu chạy nhanh hơn.

Dương Thần lần đầu tiên thấy dáng Lâm Nhược Khê chạy bộ, bởi vì trong phòng có hệ thống sưởi, cho nên cô mặc quần áo thường vải bông màu trắng tương đối rộng, mái tóc đen hơi bay lên, cánh môi như cánh hoa hé mở hít thở, theo nhịp chân, hai khối thịt đẫy đã trước ngực cũng rung động theo, khiến Dương Thần có cảm giác máu sôi trào.

Bình thường thì có lẽ hắn sẽ không có cái ý nghĩ đó, hoặc cô cũng không để Dương Thần cơ hội nghĩ đến việc đó, kỳ thực người phụ nữ đẹp nhất bên cạnh, hầu như ngày nào hắn cũng gặp mặt, lại là người vợ về pháp luật của hắn.

Chỉ là do đủ thứ nguyên nhân, từ lần đầu gặp chuyện lúc say rượu, Dương Thần luôn cố gắng tránh xa, cố gắng kiềm chế nên chưa để ý đến dáng người của Lâm Nhược Khê. Lúc này nhìn Nhược Khê chạy bộ, Dương Thần hơi có chút thất thần.

Lâm Nhược Khê để ý thấy ánh mắt Dương Thần nhìn chăm chú không rời, trong lòng không hiểu sao lại có chút mừng thầm, bất luận là cô có ghét bỏ Dương Thần cỡ nào, thường xuyên vì Dương Thần mà bực mình, nhưng trong lòng cô sớm đã coi người đàn ông này là chồng mình mà làm một người phụ nữ. Không nhận được sự quan tâm của chồng là việc rất đau khổ. Lâm Nhược Khê từ nhỏ đã biết nhan sắc của mình có thể hấp dẫn bao nhiêu người đàn ông, hiện giờ cũng vẫn vậy, nhưng bản thân ở ngoài thu hút được bao nhiêu ánh mắt, về đến nhà vẫn không có cách nào hấp dẫn được ánh mắt của người kia, thậm chí, người ta còn suốt ngày lộ liễu đi tìm người phụ nữ khác.

Việc này đối với Lâm Nhược Khê luôn tự tin mà nói, không nghi ngờ gì, chính là cảm giác tiếc nuối, không cam lòng, nhưng những tình cảm này cô tuyệt đối sẽ không nói ra, chỉ biết làm ra vẻ không quan tâm. Dù gì từ trong thâm tâm, Lâm Nhược Khê cũng chưa thể hoàn toàn tiếp nhận Dương Thần, giữa hai người cũng có rất nhiều rắc rối, không thể nhất thời giải quyết được, cô cần thời gian suy nghĩ và cảm nhận.

Lúc này bị Dương Thần nhìn chăm chú, một lúc thôi còn đỡ, nhưng nhìn lâu vậy, Lâm Nhược Khê thật sự không chịu nổi, đành giả bộ không thấy gì, khuôn mặt ửng hồng, không biết là do vận động hay là xấu hổ, khó có thể rút lui.

Chạy gần một dặm Anh, Lâm Nhược Khê thở hồng hộc, trán toát mồ hôi.

Dương Thần khẽ cười, ấn dừng máy chạy bộ lại, nói:

Ngoan lắm, tiếp theo là đến anh vận động, bà xã, em giúp anh một chút.

Lâm Nhược Khê đã hơi ngây ngô không hiểu rõ, nghe Dương Thần bảo giúp, sợ hãi, vội vã đáp lời, khó có lúc nào cô nghe lời như vậy, thật giống một người vợ hiền lành bình thường.

Anh tập cái gì vậy?

Lâm Nhược Khê dịu dàng hỏi.

Dương Thần nằm xuống một tấm thảm trên mặt đất nói:

Nẳm ngửa gập bụng, em giữ chân giúp anh, đè xuống chút là được, lúc nhỏ chắc em cũng học qua rồi chứ?

Lâm Nhược Khê “Ừ” một tiếng, nằm ngửa gập bụng thì cô biết, dù sao kỳ thi dại học năm đó cũng cần điểm thể dục, cô không hoàn toàn là một thiên kim đại tiểu thư.

Nhưng nghĩ đến việc dùng tay hoặc đầu gối của chính mình cố định giúp hai chân Dương Thần, Nhược Khê vẫn có phần ngượng ngùng, chậm chạp không dám tiến lên.

Dương Thần đã nằm xuống lại thấy Lâm Nhược Khê không nhúc nhích, cười thầm, cảm thấy bộ dạng lo lắng, sợ hãi của cô đáng yêu hơn bình thường, hắn làm vẻ không hài lòng nói:

Bảo bối Nhược Khê, em không làm được cho anh thì để anh làm cho em vậy, em muốn anh ôm chân em sao?

Đừng..

Lâm Nhược Khê lập tức quỳ xuống, vươn tay trụ xuống bắp chân Dương Thần, hai đầu gối đặt vững trên chân hắn, gương mặt trắng mịn đỏ lên, xấu hổ cúi đầu:

Anh… anh làm đi, em không làm.

Dương Thần cố nén cười, thật ra hắn đâu cần vận động gì, chỉ là trêu đùa Lâm Nhược Khê thấy rất vui, làm vậy cũng chỉ để cho cô bé mê công việc này cảm nhận chút hương vị cuộc sống, bồi đắp tình cảm hai người một chút, sao lại không nên làm?

Anh bắt đầu đây.

Ừ…

Dương Thần nằm ngửa, gập bụng từ từ, ngồi dậy, nằm xuống, ngồi dậy, nằm xuống…


Mỗi lần ngồi dậy, trán hắn gần như chạm vào trán Lâm Nhược Khê, mặt đối mặt, hai người có thể hít thở được hơi thở lẫn nhau.

Lâm Nhược Khê cảm thấy ấm áp, hơi hơi ngửa đầu là có thể thấy Dương Thần, bốn mắt nh́n nhau, nh́n thấy chính ḿnh trong mắt người kia.

Cô và Dương Thần nằm xuống, ngồi dậy, liên tục nhìn thấy mặt nhau, gặp mặt lại rời đi, gặp mặt lại rời đi…

Càng về sau, Dương Thần càng làm chậm, mỗi lần đối mặt với Lâm Nhược Khê lại lâu hơn, Lâm Nhược Khê cũng đỏ mặt ngượng ngùng, dần dần cũng có chút thất thần, trong đôi mắt trong suốt tràn đầy tình cảm phức tạp, ngọt ngào có, phiền não có, chua xót có, bất đắc dĩ cũng có… vô cùng phức tạp.

Dương Thần không biết mình đã làm được bao nhiêu cái bèn dừng lại, cách hai gò má của Lâm Nhược Khê gần trong gang tấc, trong đôi mắt hai người đều có khuôn mặt của đối phương.

Thật tốt, trong mắt em chỉ có anh.

Dương Thần mỉm cười nói.

Lâm Nhược Khê lập tức ngẩn ra, rồi nhanh chóng quay mặt, thở gấp:

Anh làm xong rồi à?

Chưa.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê quay đầu lại:

Vậy anh…

Hơi thở nóng như lửa bao phủ lấy Lâm Nhược Khê còn chưa nói xong, đôi môi lạnh như băng, mỏng như cánh hoa của Lâm Nhược Khê bị Dương Thần hôn lên.

Dương Thần rất muốn vương đầu lưỡi tiến vào trong miệng Lâm Nhược Khê, muốn hôn nồng nhiệt cả buổi sáng, khiến hương thơm đặc biệt của phụ nữ tràn ngập trong linh hồn mình, nhưng hắn lại không lưu luyến, sau khi hôn một cái, liền rất nhanh thả lỏng đôi môi anh đào của Lâm Nhược Khê ra.

Lâm Nhược Khê ngơ ngác, cả bộ não trống không, trong mắt có chút trống rỗng, tất cả đều hỗn loạn.

Lúc cô không hề chuẩn bị lại bị hôn trộm.

Lần trước ở cửa hàng cà phê, lần này trong phòng tập thể hình, lần sau còn có thể ở đâu nữa?

Chát.

Không hề báo trước, Lâm Nhược Khê mạnh tay tát vào mặt Dương Thần.

Một vết tay hồng hồng hiện lên.

Dương Thần cười không nói gì, hắn đoán được kết quả như vậy, cũng không muốn tránh đi.

Trong mắt Lâm Nhược Khê trong suốt, cô chậm rãi đứng dậy, áp chế tất cả cảm xúc, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng:

Anh thấy đùa với em vui lắm à? Cảm thấy như vậy rất thú vị sao?

Cũng không phải hoàn toàn như vậy.

Dương Thần cười khổ nói.

Vậy thì như thế nào?

Là bởi vì…

Em không muốn nghe.

Lâm Nhược Khê dùng sức lắc mạnh đầu, xoay người chạy đến cửa phòng thể hình, đạp cửa xông ra.

Nghe tiếng Lâm Nhược Khê dùng sức đóng mạnh cửa, Dương Thần thở dài bất lực:

Cô bé ngốc, vợ chồng hôn nhau, có gì mà thẹn, muốn đánh cũng nhẹ tay thôi chứ…


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!