Đợi sau khi hai người chủ tớ Hứa Trí Hoành rời khỏi, không đến 10 phút, hai tên mặc quần áo đen vừa đi ra, một tên đeo kính dâm liền quay lại, vừa lau mồ hôi trên mặt, vừa đi cửa đi vào.
Viên Dã và Đường Đường nhìn thấy có người trở về, không thấy bóng dáng Dương Thần, một tia hi vọng cuối cùng tan biến, biết Dương Thần đã bị ném xuống biển rồi!
Bọn họ đều biết Dương Thần có bản lĩnh không tầm thường, lúc trước còn hi vọng Dương Thần có thể sống lại giống như kỳ tích, mặc dù biết, trong tình huống hai tay hai chân đều bị còng lại, đối phương lại có súng ống trong tay, khả năng đó là cực kỳ nhỏ.
Viên Dã và Đường Đường liếc nhau, đều từ trong mắt của đối phương thấy được sự đau buồn và hối hận.
Người đàn ông cằm cao thuận miệng nói:
14, tên 19 đâu?
Tên bị gọi là 14 kia lắc đầu, nuốt nước bọt, giống như rất vất vả.
Hắn...hắn...hắn đã chết rồi...
Cái gì? Chết rồi? Ý gì?
Tên cằm cao sửng sốt, kinh hãi nói.
Những tên xung quanh cũng đều đổ dồn ánh mắt lại, mặt đầy nghi vấn.
Lúc này, đột nhiên có một tên đeo kính râm gần 14 hô lớn:
Đại ca! Hắn không phải 14! Hắn là...
Không đợi người đó nói xong, “14” đã rút súng từ dưới nách ra, một viên đạn trực tiếp xuyên qua cổ họng tên đó!
Pằng pằng pằng!!!
Viên đạn phá vỡ sự yên tĩnh của nhà kho.
Máu tươi, phun ra!
Là Dương Thần!?
Viên Dã thấy rõ người tới, kinh ngạc vui mừng kêu to.
Đường Đường cũng nín khóc mỉm cười, nhưng lại cắn môi, kích động không nói nên lời.
Mẹ nó! Xử lý hắn!
Tên cằm cao kia đột nhiên tỉnh ngộ, không ngờ “14” này là Dương Thần cải trang! Bởi vì tất cả mọi người đều mặc quần áo giống nhau, mang kính đen lớn, ở xa nhìn kỹ, đúng là thấy không rõ lắm, huống chi vốn dĩ không nghĩ tới đang yên lành, hai tên thuộc hạ bị thế mạng, hơn nữa lúc Dương Thần đi tới, còn giả bộ lau mồ hôi để che mặt.
Nhưng, đối với Dương Thần mà nói, bị phát hiện hay không, kỳ thực đã không quan trọng rồi.
Nếu như trong tay không có súng, đối phó với mười ấy tên còn lại như vậy, cần dùng rất nhiều công sức, dù sao muốn viên đạn bắn trúng đích, tốc độ có thể theo kịp, cũng cần không ngừng tính toán chính xác.
Hiện giờ, vũ khí trong tay, vậy chỉ cần tiến hành di chuyển với tốc độ nhanh, khiến bọn họ không bắt được bóng dáng của mình, về phương diện công kích, Dương Thần căn bản chính là xuất khẩu thành thơ.
Những viên đạn nóng rát không ngừng bay qua xung quanh người Dương Thần, mang hơi nóng khiến không khí trở nên vô cùng sốt ruột.
Trong mùi thuốc súng, Dương Thần một tay giơ lên, thông qua các loại tư thế phức tạp đến gần như không thể xuất hiện, bắn ra một làn đạn liên tiếp.
Đám cướp này đột nhiên hoảng sợ phát hiện, thân thể của người đàn ông này, trong mắt của bọn họ chỉ có một thứ giống như ảo ảnh, viên đạn mỗi lần bắn ra đều sẽ ở chỗ sau khi người đàn ông đó rời đi, bắn đến vị trí trước của hắn.
Mà khẩu súng trong tay người đàn ông kia, đạn bắn ra giống như những viên đạn bay có thể tự động theo dõi, nhanh hơn bọn họ một bước, liền đến chỗ bọn họ sẽ di chuyển đến.
Mỗi lần Dương Thần bóp cò, liền có một hai tên trộm cướp ngã xuống, thậm chí trước khi chết đều không hiểu, vì sao người đàn ông đó rõ ràng ở trước mặt mình, nhưng lại phía sau đầu mình trúng đạn.
Người trong cả kho hàng bây giờ gần như toàn bộ ngã trong vũng máu, khi chỉ còn lại tên thủ lĩnh cằm cao kia, tên cằm cao đó, cuối cùng bị kinh sợ đứng im.
Hai cánh tay đỡ súng tiểu liên, giống như đã kiên cố, lại cũng không có chút lực để khởi động bóp cò, phóng mắt nhìn lại, anh em huynh đệ mười mấy giây trước còn sống, không ngờ tất cả đã không còn.
Cảm xúc lạnh buốt hiện lên trên trán mình, tên cằm cao trợn tròn hai mắt, tròng mắt hướng lên trên thì thấy, nòng súng đen thui đã để ở trên trán mình.
Dương Thần không thở hổn hển chút nào, giọng nói bình thường thản nhiên nói bên tai, khẽ thở dài một cái.
Súng loại đồ này, tôi đã chơi chán rồi.
Pằng pằng pằng!!!
Một loạt đạn liên tiếp bắn vào trong trán tên đó, máu tươi từ chỗ bắn phun ra!
Trong nháy mắt, toàn bộ thế cục đã bị đảo ngược, Viên Dã và Đường Đường khó có thể tin nhìn Dương Thần thoải mái đem khẩu súng trên tay ném xuống, đi tới trước mặt hai người.
Dương Thần nhìn hai người trẻ tuổi sững sờ, hỏi:
Viên Dã, số điện thoại nhà anh là bao nhiêu, thông tin liên lạc ở đây bị bọn họ chặt đứt rồi, chỉ có thể dùng điện thoại đã chế này, gọi một cuộc, báo bình an đi.
Viên Dã dường như không nghe thấy câu hỏi, hỏi ngược lại:
Anh làm thế nào trốn ra được? Vừa rồi không phải muốn vứt anh xuống biển sao!?
Anh hi vọng tôi bị chìm xuống biển?
Đương nhiên không phải, tôi... Tôi chính là có chút tò mò...
Viên Dã thật thà mỉm cười.
Dương Thần bất đắc dĩ, xoay người nắm lấy còng tay hợp kim của Viên Dã, miêu tả sơ lược cách móc nối…
Cạch!
Chiếc vòng kim loại vô cùng chắc chắn, giống như tờ giấy mỏng manh đứt gãy!
Dương Thần lại y như bức tranh hồ lô đem còng tay của Đường Đường bẻ gãy, nói:
Tôi chính là bẻ khóa như thế, sau đó cho hai tên kia mỗi người hai đấm, thay đổi quần áo một một chút, liền đi vào.
Viên Dã cùng Đường Đường trợn mắt há hốc mồm, nhưng sự thật xảy ra ở trước mắt, hai người cũng chỉ tin giống như nằm mơ.
Hai người không cần nhìn tôi như quái vật như vậy, đọc số nhanh đi.
Dương Thần cũng là không có cách nào khác, đều đã nói với người ta đừng giết hắn, nếu như giết hắn, vậy chỉ bị hắn giết thôi.
Chú, chú quá giỏi, cháu biết chú có thể làm được.
Đôi mắt trong veo như nước của Đường Đường tràn đầy vẻ sùng bái.
Cháu vừa rồi rõ ràng cho là chú đã chết rồi, cô bé ngốc, quả thực khóc rất thương tâm, chú rất hài lòng.
Dương Thần cười sờ sờ đầu Đường Đường.
Viên Dã trên mặt cũng tràn đầy vui sướng, nói:
Tôi đi gọi điện thoại về nhà đây, lần này xem bọn Hứa Trí Hoành còn làm thế nào.
Vậy được, tôi đi ra lái xe đợi hai người, hai chiếc xe tải kia vẫn còn.
Dương Thần từ một tên cướp đã chết lấy ra chiếc chìa khóa xe tải, liền rời khỏi nhà kho trước.
Nhưng, đúng lúc Dương Thần sắp ra khỏi nhà kho, một cảm giác lạnh cả sống lưng!
Con đường nhiều năm máu tươi, khiến Dương Thần đối với bấy kỳ sát khí nào đều rất mẫn cảm, hắn đột nhiên xoay người lại!
Cách đó hơn 40m, một tên vốn dĩ đã ngã xuống, người đầy máu tươi, đột nhiên khó khăn giơ tay lên, khẩu súng trong tay run run, nhằm ngay sau lưng Đường Đường bắn.
Cẩn thận!
Viên Dã vừa lúc nhìn thấy động tĩnh, gần như theo bản năng đẩy người Đường Đường sang một bên!
Pằng pằng…
Tên kia nhe răng ra cười mà đau khổ bóp cò súng!
Trước ngực Viên Dã bắn ra hai tia máu tươi, hai đầu gối quỳ xuống mặt đất!
Pằng pằng pằng!!!
Viên đạn Dương Thần bắn ra theo sau mà tới, bắn nổ tung đầu tên còn sống sót duy nhất.
Gần như mũi tên liền vọt đến trước mặt Viên Dã, nâng cơ thể trúng đạn của Viên Dã lên, tỉ mỉ xem, vị trí trúng đạn, rõ ràng là vị trí bên cạnh tim, mặc dù không chết ngay, nhưng tuyệt đối bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Anh Viên Dã!
Đường Đường sau khi bị một trận kinh hãi, phục hồi tinh thần, nhìn thấy Viên Dã cứu mình đỡ đạn, nước mắt như trân châu bị đứt dây, khó có thể kìm lại được.
Dương Thần hai mắt có chút đỏ lên, người đàn ông kia bị mình bắn trúng tim, nhưng hắn không ngờ không lập tức chết, cách giải thích duy nhất, chỉ có thể là tim hắn không giống người bình thường, vị trí có chút dịch chuyển. những việc như thế này xác suất xảy ra cực thấp, không ngờ hôm nay lại gặp phải!
Dương Thần ôm lấy thân thể Viên Dã, nói với Đường Đường:
Đi mau, chúng ta đưa anh ta đi bệnh viện, cấp cứu còn kịp.
Ừ…
Đường Đường lau nước mắt, bước nhanh để theo kịp, một bàn tay cầm tay của Viên Dã buông xuống, nức nở nói không ra lời.
Nhanh chóng chạy đến bên xe tải, may mắn loại xe chở hàng loại lớn GMC này, phía sau vừa vặn có thể để Viên Dã nằm xuống, sắp xếp cho Viên Dã xong, Đường Đường không an tâm cũng ngồi phía sau, ôm lấy đầu Viên Dã gối lên đùi mình.
Áo sơ mi màu trắng ở ngực Viên Dã đã thành một mảnh màu hồng, máu tươi không ngừng trào ra.
Dương Thần trong ánh mắt không thể hiểu của Đường Đường, đánh một chưởng vào ngực Viên Dã một lát, giống như kỳ tích, máu ở vết thương của Viên Dã đã có dấu hiệu ngừng chảy.
Chú…Chú.. Làm thế nào đây…Cháu không muốn anh Viên Dã chết…
Đường Đường hoạt bát hàng ngày hôm nay trong chốc lát nhìn thấy hai người đàn ông mình quan tâm sắp chết, đặc biệt là nhìn thấy Viên Dã vì cứu mình mới trọng thương, sắp sụp đổ rồi.
Dương Thần không nói không rằng đóng cửa xe lại, ngồi vào chỗ lái, khởi động xe tải lớn, hướng tới quốc lộ ngoài bến cảnh đi.
Cháu chăm sóc cậu ta cẩn thận, chỉ cần đưa đến bệnh viện, cậu ta sẽ không sao cả.
Thần sắc Dương Thần nghiêm trang nói.
Trên thực tế, Dương Thần cũng không biết Viên Dã có kiên trì được đến cấp cứu hay không, mặc dù dùng nội lực giữ mạch máu để ổn định vết thương của hắn, nhưng cụ thể có thể cầm cự được không, còn phải xem cố gắng của bản thân Viên Dã.
Viên Dã lúc này thống khổ ho khan hai tiếng, lim dim mở mắt ra, giọng điệu trầm thấp gọi.
Đường Đường.
Giờ phút này Đường Đường đang lau nước mắt ôm đầu Viên Dã, nước mắt rơi trên mặt Viên Dã, Đường Đường liền lập tức giúp Viên Dã lau sạch, một cô bé sắp thành người nước mắt rồi.
Có lẽ Đường Đường từ bé đến lớn, nước mắt khóc ra đều không nhiều như hôm nay.
Anh Viên Dã, anh đừng nói nữa, chú sẽ đưa anh đi bệnh viện, có chú ở đây anh sẽ không có chuyện gì, anh xem, máu anh không chảy nữa rồi, anh nhất định sẽ khỏe lại!
Đường Đường nói liên tiếp, liền không nhịn được khóc nức nở.
Viên Dã nhếch miệng cười cười.
Đường Đường…Anh có lời muốn nói với em…
Không cần nói, không cần nói nữa, em không muốn nghe, đợi anh khỏe lại hãy nói cho em nghe…
Anh cảm giác, không có chút sức lực nào…Anh sợ…Sau nay không có cơ hội nói…
Viên Dã ho khan hai tiếng, mở to mắt dường như cũng cố hết sức.
Đường Đường ngậm miệng, một tay lập tức che lại, gật gật đầu, cố nén không khóc lớn.
Đầu Viên Dã để sát vào người Đường Đường một chút, dường như ngửi thấy mùi hương trên người Đường Đường…
Đường Đường… Nếu như hôm nay anh đi rồi… Em đồng ý anh…Cả đời này, không được yêu bất kỳ ai…Cả đời chỉ nhớ anh, một người đã mất…Anh biết, em vẫn rất nhỏ, nhỏ hơn anh hai tuổi…Có lẽ đây là lựa chọn ích kỷ nhất trong cuộc đời anh.
Nhưng…đây là lựa chọn của người đàn ông yêu em, hi vọng em có thể tôn trọng. Đường Đường xuất sắc, xinh đẹp, về sau nhất định cũng cần, xuất sắc.
Đường Đường… Trước kia đã rất lâu anh muốn nói…Anh yêu em…Anh yêu em…
Hu hu…
Đường Đường cuối cùng nhịn không nổi, khóc to lên, tiếng khóc bi thương khiến cả nhà kho tràn ngập tang thương, giống như tim cô bé cũng gào khóc theo.
Dương Thần căm phẫn đi về hướng bệnh viện số Hai khu ngoại ô thành phố gần nhất.
Khuôn mặt Dương Thần không chút tình cảm, sự phẫn nộ và hận thù khiến bộ não của hắn có cảm giác không chịu sự khống chế. Đã rất lâu rồi không có suy nghĩ khó khống chế như vậy, không phải vì sự tàn nhẫn của kẻ thù, chỉ là, vì một người mình quan tâm.
Tên tiểu tử này, vẫn chưa chết, nói lời ly biệt gì chứ, muốn tỏ tình thì cũng phải mua bó hoa hồng, đi đôi giầy đen sáng bóng, dưới ánh trăng, tặng nhẫn, đây là gì chứ!? Miệng chảy máu như vậy, thở còn không thở nổi, coi là gì chứ? Đây là châm biếm tôi sao? Châm biếm tôi dù đã giết hết tất cả cũng không bảo vệ được cậu ta!?
Dương Thần nghiến hai hàm răng, tăng tốc độ, dường như chỉ có tiếng như vậy mới có thể át đi tiếng khóc trong xe của Đường Đường.